Chương 2

Thì ai nói muốn đâu. Từ nhỏ, Quý Miểu đã được nuông chiều, anh không có khao khát gì về việc phải đạt được thành tựu hay địa vị gì hết.

La Việt sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng: “Nếu cậu rút khỏi ngành giải trí thì tạm thời phải bồi thường cho chúng tôi 500 vạn."

"Năm trăm vạn!" Quý Miểu tức giận, sao họ không đi cướp luôn đi.

La Việt biết rằng con người keo kiệt như Quý Miểu sẽ mắc câu: “Thế nào, cậu còn muốn rút nữa không?"

Quý Miểu nằm dài, như mất hết linh hồn, bây giờ còn rút gì nữa. Gia đình anh sắp phá sản rồi, nếu thêm món nợ 500 vạn này thì chẳng phải càng thêm khó khăn sao.

Là đàn ông thì phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm cuộc sống.

Quý Miểu chỉ hy vọng khán giả sẽ ủng hộ, giúp anh sớm hoàn thành chuyến đi một ngày trong chương trình "Nuôi con". Được câu trả lời mong muốn, La Việt rất hài lòng, sau khi cúp máy, anh ta chìm vào im lặng. Không đúng, ban đầu anh ta gọi là để mắng Quý Miểu một trận cơ mà? Sao mọi thứ lại bị Quý Miểu làm rối tung lên thế này?

*

Sau khi cúp máy, Quý Miểu nằm xuống lại. Một lúc sau anh nhận thấy cửa phòng mình bị đẩy ra, liếc mắt nhìn, hửm? Không có ai sao?

Anh vừa gặp hiện tượng siêu nhiên sao?

Nhưng cửa lại khép nhẹ lại, khiến Quý Miểu cảm thấy rợn người, nếu anh có thể xuyên không, thì trên thế giới này có tồn tại những cái đó cũng không có gì lạ.

Khi Quý Miểu đang suy nghĩ lung tung, một đứa trẻ đã lén lút tiến đến bên giường anh, trên cổ tay đứa trẻ đeo một chiếc đồng hồ điện thoại hình Peppa Pig, trên màn hình hiển thị đang trong cuộc gọi. Một khuôn mặt nhỏ bỗng xuất hiện trước mặt Quý Miểu, làm anh giật mình, tiếng "Chết tiệt" nghẹn trong cổ họng.

Đứa trẻ cứ nhìn chằm chằm vào anh, Quý Miểu cảm thấy bị động không bằng chủ động, anh đưa tay ra: “Xin chào."

Minh Đô Đô ôm quả bóng nhỏ, ngơ ngác nhìn anh, quả bóng nhỏ rơi xuống. Quý Miểu nhìn quả bóng dưa hấu nảy lên rồi lăn đi xa, ánh mắt anh cũng nhìn theo quả bóng đi xa. Chiếc đồng hồ nhỏ của Đô Đô sáng lên, một giọng nói nam trầm đầy quyến rũ vang lên: “Đô Đô, đưa điện thoại cho ba nhỏ đi con."

Quý Miểu nuốt nước bọt, đây rồi, chắc là ông chồng giàu có của anh đây mà.

Minh Đô Đô không nghĩ ngợi gì, đưa cánh tay nhỏ bé đến trước mặt Quý Miểu, Quý Miểu trùm chăn, lồm cồm bò tới, cười nịnh nọt: “Alo?”

Minh Thịnh Đình dường như rất bận, bên hắn có hơi ồn ào, nên hắn chỉ kịp dặn dò Quý Miểu vài câu: “Ngày mai quay phim không được làm trò gì quá đáng, không được đưa Đô Đô đến những nơi nguy hiểm, có việc quan trọng phải bàn với anh trước.”

Hoàn toàn là giọng ra lệnh, Quý Miểu nhíu mày, tình yêu của người nhà giàu thật đáng ghét. Nhưng nghĩ đến việc người này có thể là ông chồng giàu có của mình, Quý Miểu lập tức thay đổi thái độ: “Được rồi, anh cứ yên tâm đi ha."

Có lẽ vì anh đồng ý quá nhanh, Minh Thịnh Đình có chút bối rối, giọng hắn dịu lại: “Anh đã chuyển cho em ít tiền tiêu vặt, thời gian này phiền em chăm sóc tốt cho Đô Đô."

Quý Miểu nghĩ thầm rằng người này cũng khá lịch sự, nhưng ngay sau đó lại bị đe dọa: “Tốt nhất là em đừng tiếp xúc với đám bạn xấu của em nữa, nếu anh biết em bỏ mặc Đô Đô ở nhà một mình, hoặc đưa nó đến quán bar, thì em cứ chờ đấy."

Quý Miểu nghĩ thầm, liệu có ai lại vô trách nhiệm đến mức đó không? Bên kia cúp máy đột ngột, chỉ để lại Quý Miểu và đứa trẻ mắt to tròn nhìn nhau.

Minh Đô Đô mũm mĩm, Quý Miểu vốn không thích trẻ con cũng muốn chọc vào má nó. Minh Đô Đô có cảm giác giống như Quý Miểu tưởng tượng, mỗi lần chọc là một lần tạo thành vết lõm. Quý Miểu hơi mạnh tay, Minh Đô Đô kêu "Á" một tiếng rồi ngồi phịch xuống đất.

Điều này khiến Quý Miểu giật mình, anh nhảy bật dậy như cá chép, chân trần giẫm xuống đất, ngồi xổm nhìn Minh Đô Đô: “Con không sao chứ."

Minh Đô Đô ngơ ngác nhìn đôi chân mình, ngón chân khẽ động, bỗng nhiên nở một nụ cười tươi: “Không sao đâu ạ~"

Trái tim Quý Miểu tan chảy, anh ôm ngực, chìm vào suy nghĩ, đứa trẻ này chắc là có phép thuật gì đó.