Chương 18

Quý Miểu cảm động muốn khóc: “Con ba ngoan quá.”

Mẹ Tần nhìn mà thèm thuồng, bà dẫn Tần Ngọc và Tần Dao đến quầy vé, “Hai vé người lớn giảm giá, hai vé trẻ em.”

Nhân viên bán vé ngây ra nhìn họ: “Hình như gia đình của quý khách có ba người lớn mà.”

Mẹ Tần hứng khởi gật đầu: “Ừm ừm, nhưng đây là con lớn của chúng tôi, nó cũng cần vé trẻ em như đứa nhỏ thôi.”

Tần Ngọc muốn tìm lỗ để chui vào, anh ấy không muốn vé trẻ em!

Nhân viên bán vé tốt bụng nhắc nhở: “Vé trẻ em đắt hơn đó ạ.”

Mẹ Tần vẫn kiên quyết: “Không sao cả, hai vé trẻ em cho tôi.”

Cuối cùng Tần Ngọc nhận vé trẻ em, dưới ánh mắt nóng bỏng của mẹ Tần, anh ấy miễn cưỡng đưa vé trẻ em cho mẹ: “Mẹ... mẹ, vé trẻ em đẹp tặng mẹ.”

Mẹ Tần hài lòng: “Cảm ơn con yêu.”

Tần Ngọc có chút xấu hổ, anh quay phim vẫn tận tụy theo sát, anh ấy đã dự đoán được tiêu đề của các bài viết trên mạng xã hội #Sốc! Nam ngôi sao lớn tuổi đã làm chuyện đó trong công viên trẻ em# Có khoảnh khắc Tần Ngọc cảm thấy rời khỏi làng giải trí cũng không tệ.

Dù sao thì đang quay hình, gia đình Tần Ngọc có phần hơi ngượng ngùng, trong khi cha con Quý Miểu thì hoàn toàn thoải mái, vào công viên trẻ em chưa đầy năm phút, anh quay phim theo họ đã muốn khóc: “Người đâu rồi, không thấy đâu nữa.”

Tần Ngọc cầm điện thoại an ủi: “Đừng lo, tôi giúp anh hỏi xem.”

[Đệ nhất mỹ nhân dịu dàng: Anh yêu của tôi thật là tốt.]

Tần Ngọc mở danh bạ, tên Quý Miểu nằm trong mục bạn bè. Fan của Tần Ngọc tiếc nuối, anh ấy coi người ta là bạn bè, nhưng người ta không thèm để ý anh ấy, idol của họ quá tốt bụng rồi.

Tần Ngọc gọi điện, đầu dây bên kia thông báo máy của bạn đã tắt.

Tần Ngọc ngại ngùng cầm điện thoại, chẳng lẽ bị chặn số rồi sao. Fan trước màn hình cũng nghĩ vậy, họ rất tức giận, Quý Miểu thật là không biết điều.

Anh quay phim gãi đầu: “Không sao, chúng ta cứ từ từ tìm.”

“Hay là, cậu cho tôi số của cậu ấy đi, tôi gọi thử xem.”

Nói xong anh quay phim lại hối hận, lỡ mình gọi được thì chẳng phải xác nhận Tần Ngọc bị chặn số sao? Lúc đó Quý Miểu bị chửi, liệu có ghi thù với mình không.

Khi anh quay phim đang rất muốn rút lại lời vừa nói, mẹ Tần cầm điện thoại đi tới: “Quý Miểu tắt máy, có lẽ hết pin rồi.”

Đối diện camera, tất cả đều thở phào, nguy cơ được giải tỏa, không cần lo đắc tội ai nữa. Tần Ngọc nhìn mẹ: “Có thể là vậy. Nhưng... mẹ có số của anh ấy từ khi nào?”

Mẹ Tần hớn hở kể: “Vừa nãy trên xe, không chỉ đổi số, mẹ và cậu ấy còn kết bạn trên WeChat, sau này mẹ sẽ học hỏi cách nuôi con của cậu ấy.”

Tần Ngọc trầm ngâm: “Mẹ, chuyện này không cần học đâu. Dao Dao lớn rồi, kinh nghiệm của Quý Miểu không phù hợp với mẹ đâu ạ.”

Mẹ Tần phẩy tay: “Ôi con không hiểu rồi, nuôi con là việc không ngừng học hỏi, không ngừng tiến bộ. Con xem Minh Đô Đô mới ba tuổi, đáng yêu hơn con nhiều đấy.”

Tần Ngọc thấy chuyện này không có gì để so sánh, có giỏi thì so nhảy múa với con đi!

Nhóm người đi vài bước, vừa vặn thấy nhiều người chơi ở hồ nước nhỏ, một bà mẹ đứng bên cạnh với đứa con toàn thân ướt sũng đang khóc. Bà mẹ bất lực nhìn con: “Đã bảo đừng chen lên phía trước, giờ ướt hết mới biết khó chịu chứ gì.”

Đứa trẻ thút thít.

Mẹ Tần tinh mắt, đột nhiên chỉ về phía trước kêu lên: “Đó chẳng phải là Quý Miểu và Đô Đô sao?”

Mọi người lập tức tiến lại gần, chỉ thấy họ cũng giống như cặp mẹ con vừa nãy, Quý Miểu ướt sũng.

Minh Đô Đô cầm chiếc điện thoại to của ba, thở dài một hơi: “Con đã nói là sẽ bị ngã mà. Sao ba lại không nghe con?”

Quý Miểu muốn tìm cái lỗ chui xuống, đổi vai trò cha con mất rồi! Trên thế giới này không ai xấu hổ hơn anh nữa.

Minh Đô Đô đặt tay mập nhỏ lên hông, thở dài một tiếng.

Nhìn nghiêng, khuôn mặt Minh Đô Đô trông giống cái bánh bao nhỏ, Tần Ngọc lặng lẽ xoa xoa ngón tay, chắc chắn bóp rất thích.

Quý Miểu ngoan ngoãn chịu phạt: “Xin lỗi con.”

Mẹ Tần nghi hoặc nhìn họ rồi lại nhìn cặp mẹ con phía sau, ừm, thật là kỳ lạ.