Chương 33: Thị trấn người cá - Phòng ngừa trẻ con nhầm là đồ ăn

Không được chọn lại nữa cho nên Lâm Tinh Trì chỉ đành chấp nhận số phận, dắt Cố Lâm lên phòng 44. Phòng này nằm ở tầng hai.

Hầu hết đồ nội thất trong khách sạn được làm bằng gỗ và mang phong cách cổ điển, xưa cũ. Dưới ánh đèn ảm đạm, khách sạn này có vẻ giống nhà ma.

Đi xuyên qua hành lang dài bằng gỗ, đi đến cuối hành lang bọn họ mới tìm được phòng số 44. Ngay cả vị trí phòng cũng xa xôi hẻo lánh.

Lâm Tinh Trì mới vừa giơ tay định quẹt thẻ phòng mở cửa thì một con nhện nhảy từ ván cửa xuống không chút kiêng nể.

Lâm Tinh Trì: “……”

Lâm Tinh Trì sợ côn trùng, hễ nhìn thấy nhện, gián, chuột, rắn,... này kia là nổi da gà. Từng cục từng cục da gà mau chóng nổi lên. Nhưng giây tiếp theo còn có hình ảnh khác phá nát tam quan của anh hơn.

Nhóc con chỉ cao bằng đầu gối anh dùng cánh tay mập mạp của cậu bắt chuẩn con nhện, con nhện cố gắng chạy trốn khá nhanh nhưng vẫn không thoát được.

Lâm Tinh Trì: “…………”

Mẹ kiếp!!!

Nếu không thì sao người ta lại có câu, tốc độ nhanh nhất trên đời này là tốc độ tay của trẻ con. Anh còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, con nhện đen to bằng đầu ngón tay cái đã nằm gọn trong tay Cố Lâm. Hình ảnh này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi nhận thức của Lâm Tinh Trì, nó khiến anh phát ốm.

Cố Lâm lại không chú ý đến phản ứng của anh, cậu nhéo con nhện béo, để trước tầm mắt nhìn qua. Sau đó, cậu kéo tay Lâm Tinh Trì rồi giơ con nhện lên cho anh xem như đang khoe báu vật: “Anh ơi anh, con nhện này.”

Lâm Tinh Trì: “………………”

A a a em đừng qua đây!!!

9527: 【…………】

Chúa ơi! Tiểu ký chủ à, cậu đang làm gì vậy?!

*

【A a a ai hiểu được chứ!! Mẹ kiếp!!!】

【Hay ha, tay không bắt nhện?】

【Giờ phút này đây, tôi (mẹ nó) rất thương Lâm Tinh Trì, nhìn cậu ấy thật đáng thương làm sao. Lần này hẳn là bị dọa rơi mất nửa cái mạng rồi!】

【Hức hức hức nhóc con ngoan của dì. Anh của con sắp bị con nhện đó dọa chết khϊếp rồi. Ngoan, mau ném nó đi!】

【Nhóc con nghe lời, chúng ta không thèm con nhện này. Dì mua cho con một món đồ chơi con nhện mà chơi nha [Donate x100]】

【Đợi vào nhà nhớ rửa tay đó nha.】

【Hoảng cái gì chứ? Tôi rất bình tĩnh đây này! Dù sao thì thằng bé cũng đâu có cho vào miệng ăn, cầm một chút thì đã làm sao?】

【……】

【……】

Các dì nghĩ đến khả năng nhóc con tưởng là đồ ăn rồi ăn nhầm, ai nấy đều bất an.

Liệu có thể tiêu tiền để cảnh báo “Phòng ngừa trẻ con nhầm là đồ ăn” được không đây? Nhưng thằng bé con nhỏ như vậy, ngay cả đếm còn không biết thì càng không biết chữ. Khóc ~

Trước khi Lâm Tinh Trì sùi bọt mép, trợn trắng mắt tại chỗ, anh giơ tay hất bay con nhện béo trong tay Cố Lâm đi.

Hất xong, mặt Lâm Tinh Trì xám như tro tàn, cảm giác như cánh tay này bị ô nhiễm rồi vậy. Nếu không phải lo làm Cố Lâm bị đau, anh nhất định sẽ không ra tay.

Cố Lâm kêu “Ơ” một tiếng, cúi đầu tìm kiếm dưới nền. Con nhện đâu?

Cố Lâm không có ba mẹ, không có bạn bè, chỉ có anh trai. Anh trai cậu không chỉ phải chăm sóc cậu mà còn phải cố gắng nuôi sống hai người, cho nên không thể thường xuyên chơi cùng cậu được. Cố Lâm không có ai chơi cùng nên chỉ đành chơi với các loài động vật nhỏ khác.

Trước kia cậu cũng thường xuyên chơi cùng con nhện, cậu cũng rất thích chơi cùng con nhện. Trong lòng Cố Lâm, cậu luôn coi nhện là bạn.

Nhưng cậu còn phải đi tìm trân châu, không tiện đưa nhện đi theo. Đợi khi nào cậu tìm được trân châu rồi mới lại đến tìm các bạn chơi.

Giao diện phát sóng trực tiếp có thể bị ẩn, không xuất hiện mọi lúc. Cố Lâm không thấy được trò chuyện của các dì nên không biết anh Tinh Trì suýt bị bạn nhện của cậu dọa suýt chết ngất.

*

Sau khi vào nhà, chuyện đầu tiên mà Lâm Tinh Trì làm là bế Cố Lâm đi rửa tay. Cũng may trong phòng có phòng vệ sinh riêng, trên bồn rửa tay có nước rửa tay.

Lâm Tinh Trì cẩn thận rửa sạch tay cho hai người xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh gần như mất nửa cái mạng, bây giờ mới sống lại lần nữa.

Rửa tay xong, Lâm Tinh Trì đặt Cố Lâm lên giường, quan sát toàn bộ căn phòng.

Trong phòng có hai cái giường, một cái bàn, hai cái ghế dựa, ngoài ra chẳng có gì khác. Nhìn qua, căn phòng có vẻ rất bình thường, mắt thường không nhìn ra bất kỳ vấn đề nào.

Cố Lâm cũng rất ngoan, khi anh bận kiểm tra phòng, cậu ngoan ngoãn ngồi trên giường, mở balo Ultraman chuẩn bị ăn thử đồ ăn vặt.

Nhìn cây kẹo mυ"ŧ lúc trước Diệp Vũ Hàm cho cậu, khuôn mặt Cố Lâm lộ rõ vẻ đau buồn. Cậu để cây kẹo lại vào trong balo, không ăn nó.

Nếu cậu đá bay đồ xấu xa đó sớm chút thì tốt rồi, như vậy chị ấy đã không phải chết.

Nhưng dù sao thì Cố Lâm cũng còn nhỏ, cảm xúc đến nhanh nhưng đi cũng nhanh. Một lát sau, cậu lại tập trung vào đồ ăn.

Cậu lấy túi bim bim tôm ra.