Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cá Mặn Nhãi Con Trở Thành Đoàn Sủng Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Chương 3: Thị trấn người cá - Donate

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mọi người cũng không dám nghĩ nhiều, giọng điệu của Cố Lâm thật sự rất khát vọng, một loại khát vọng lớn đối với đồ ăn. Lại còn Cá Cá? Trẻ con thích nói từ láy cũng là chuyện bình thường.

Có điều, phó bản này gọi là thị trấn người cá nhưng là phiên bản kinh dị. Không nghĩ cũng biết, tuyệt đối người cá ở đây sẽ không tốt đẹp như trong truyền thuyết hay kể. Nhưng cho dù là người cá ở đây có thân hình người cùng với đuôi cá xinh đẹp như trong phim ảnh thì cũng không thể... ăn họ đó chứ?

Không đâu! Hẳn ý của Cố Lâm là muốn người cá mau mau lộ diện để cậu lấy được trân châu hoàn thành nhiệm vụ, sau đó về nhà ăn cơm.

Câu nói tiếp theo của Cố Lâm mạnh mẽ đập nát sự phản biện của bọn họ: “Em đói đến mức có thể ăn hết cả một con Cá Cá!”

Mọi người: “……”

Lời này còn không phải cải biên từ “Tôi đói đến mức có thể ăn cả một con trâu” sao? Nhưng giọng điệu lại hơi kiêu ngạo là sao? Muốn ăn cá thì cũng phải xem xem là cá gì chứ!

Không trách các người chơi khϊếp sợ, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp có kiến thức rộng rãi, gặp qua đủ loại chuyện kỳ lạ trong game kinh dị vẫn bị mấy lời của Cố Lâm làm cho kinh ngạc.

Giọng điệu mạnh mẽ như hổ nhưng vẻ bề ngoài là nhóc con nhỏ như chuột. Nhưng năng lực tiếp nhận của bọn họ rất mạnh, rất nhanh họ đã tiếp nhận giả thiết này.

【Bé con còn nhỏ như vậy mà có thể ăn cả một người cá, lợi hại (〃"▽"〃)】

【Bé con dũng cảm quá, nếu xảy ra chuyện phải tự mình chịu đó ha ha!】

【Cá Cá không ngon, bé con không ăn Cá Cá, tôi mua đồ ăn vặt cho bé con [Donate x20]】

【Tôi liếc mắt một cái là nhìn trúng bé con này rồi, đây, dì đưa quà gặp mặt [Donate x20]】

【Đưa quà gặp mặt mà chỉ có x20? Quá keo kiệt rồi đó! Tôi cho bé con mua sữa sữa [Donate x50]】

【Đứa trẻ này thực sự quá đáng yêu, nhưng lỡ như nó chỉ sống được một thời gian đầu thôi thì sao? Tôi vẫn cần quan sát thêm, không thể lãng phí tình được. Có điều vẫn phải có quà gặp mặt, cho bé con mua đường đường [Donate x20]】

【Tôi không tin bé con tôi nhìn trúng chỉ sống mỗi khúc đầu! Bé con rất dũng cảm, dì luôn ở bên con! [Donate x20]】

【Wow, đây là người chơi được thưởng nhiều nhất mà tôi từng thấy, lại còn là một bé con mới hai tuổi. Chờ mong, chờ mong! Tôi muốn xem xem hai chân nhỏ, ngắn ngủn của bé nó thì bay thế nào! Đừng để đến lúc đó điểm mà mọi người thưởng đều không dùng được, sung hết cho hệ thống!】

……

Nếu người chơi tử vong, điểm tích lũy của người đó sẽ bị hệ thống thu về.

Cố Lâm cũng không để ý chuyện mình bị xem thường. Cậu biết người lớn đều thích trông mặt mà bắt hình dong, thấy cậu đáng yêu là muốn sờ, thấy cậu nhỏ là cảm thấy cậu yếu đuối. Cậu mới không chấp nhặt với bọn họ.

Cố Lâm lễ phép nói lời cảm ơn, giọng nói trong trẻo: “Cảm ơn các dì ạ.”

Những điểm tích lũy này có thể mua đồ ăn đúng không nhỉ?

9527: 【Đúng đó, tiểu ký chủ. Điểm tích lũy này có thể dùng để mua sắm bất cứ sản phẩm nào từ trung tâm mua sắm của hệ thống, bao gồm cả đồ ăn.】

Trước đó, 9527 vẫn luôn im lặng không lên tiếng. Cố Lâm cảm giác được giọng nói này vang lên ở trong đầu, cậu nghiêng nghiêng đầu, nâng tay nhỏ vỗ vỗ đầu giống như muốn xóc nó rơi ra.

9527: 【……】

Cố Lâm rất thông minh, thấy không có gì rơi từ trong đầu ra, rất nhanh cậu hiểu được vấn đề.

【Cậu là ai vậy? Sao lại ở trong đầu tôi? Là hệ thống sao?】

9527: 【Đúng vậy, tiểu ký chủ. Tôi là hệ thống cá nhân của cậu, danh hiệu 9527.】

Cố Lâm vui vẻ nói: 【9527, bây giờ tôi có thể mua đồ ăn chưa?】

9527: 【…… Cần có đủ 300 điểm mới có thể mở khóa trung tâm mua sắm hệ thống. Bây giờ điểm tích lũy của cậu là 130, vẫn cần chờ thêm chút.】

Cố Lâm “Ồ” một tiếng, không kiềm chế được sự thất vọng nhẹ.

【Khó quá đi!】

9527: 【……】

Nó cũng không có mặt mũi nói cho Cố Lâm biết điểm tích lũy của những người chơi khác vẫn là 0. Còn cậu đã thu hoạch 130... à không, bây giờ biến thành 150 điểm rồi. Như vậy đã là rất lợi hại rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »