Lê Nam đứng ngay phía sau tên đàn ông mặt sẹo, cẩn thận quan sát ông ta hơn nửa ngày, nói đúng hơn là quan sát đầu của ông ta.
Vừa rồi anh ta thấy toàn bộ quá trình nhóc con hai tuổi kia… à không, rất có thể là quỷ nhỏ... kia kéo tóc ông ta.
Bây giờ, anh thấy đầu tên đàn ông mặt sẹo bị trụi một mảng to vừa bằng nắm tay của con quỷ nhỏ kia. Mảng trụi này chỉ còn lại da đầu, không còn cọng tóc nào, trên đó còn có tơ máu ẩn ẩn hiện lên.
Anh ta càng thêm tin tưởng, nhóc con kia chắc chắn là một con quỷ nhỏ! Nếu không thì sao nó đã kéo trụi đầu người ta mà còn dám lao đến trước mặt người ta mắng?
Đại khái là cảm nhận được ánh mắt ở sau lưng, tên đàn ông mặt sẹo đột nhiên quay đầu lườm Lê Nam một cái.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Tên ngốc!”
Tên đàn ông mặt sẹo dữ tợn đáng sợ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Ông ta trợn trừng liếc một cái như vậy, Lê Nam lập tức ôm đầu tránh xa giống như một con chim nhỏ bị dọa.
Mà khi tên đàn ông mặt sẹo quay đầu, càng nhiều người phía sau nhìn thấy mảng trụi gần sau gáy của ông ta. Đằng trước đâu có bị trụi, sao tự nhiên đằng sau lại trụi một mảng to bằng nắm tay trẻ con?
Sau khi sửng sốt một hồi, mọi người đều không nhịn được cười ra tiếng. Xứng đáng!
Vết sẹo trên mặt ông ta rất đáng sợ dọa người, nhưng sau đầu trụi lủi một mảng trông rất buồn cười. Thế nhưng hễ nghĩ đến chuyện tên đàn ông mặt sẹo này âm độc vô cùng, mọi người mau chóng ngưng cười.
Ngay cả đại lão Song Tằng Mạo cũng nhìn ông ta, khi nhìn thấy mảng trọc sau đầu ông ta, ánh mắt anh hơi lóe lên.
Tên đàn ông mặt sẹo thấy mọi người nhìn chằm chằm đầu mình và cố nhịn cười, ông ta dường như nghĩ đến cái gì đó, giơ tay sờ sờ mảng da sau gáy vẫn còn đang hơi đau.
Ông ta không nhìn thấy được như sờ được, sờ sờ chỉ thấy da mà không thấy tóc. Tên đàn ông mặt sẹo ngẩn người rồi cẩn thận sờ thêm lần nữa. Cuối cùng xác định đầu mình bị trọc một mảng.
Ông ta lập tức nhìn Lâm Tinh Trì với ánh mắt hung tợn. Tên này không biết là Cố Lâm mới là người kéo tóc, ném ông ta bay ra. Trong tiềm thức, ông ta không hề để thằng nhóc chỉ biết ăn kia vào mắt, chỉ cho rằng Lâm Tinh Trì là người làm.
Những người khác cũng nhìn Lâm Tinh Trì.
Lâm Tinh Trì thấy tên đàn ông mặt sẹo che cái gáy lại, ánh mắt lạnh lẽo độc ác nhìn chằm chằm vào anh, anh lại cúi đầu nhìn nhóc con được che chắn phía sau, biết rằng cái nồi này anh không thể không đội.
*Đội nồi: Nhận, chịu tránh nhiệm (vốn không phải của mình).Thấy tên đàn ông mặt sẹo vén tay áo muốn xông lên đánh người, Lâm Tinh Trì bất giác lùi về phía sau một bước: “Chờ một chút.”
Tên đàn ông mặt sẹo dừng lại.
Lâm Tinh Trì: "Ông lại muốn được ném bay thêm một lần nữa à?”
Tên đàn ông mặt sẹo hơi giật mình, sau đó sắc mặt ông ta càng khó coi: “Mẹ nó! Dám đánh lén sau lưng! Nếu không thì ông đây thua mày được à?”
Mắt thấy tên đàn ông mặt sẹo vẫn tiến lên, Lâm Tinh Trì cũng bày ra tư thế phòng thủ. Món nợ vừa rồi tên này muốn vây chết anh ở trong căng tin anh vẫn chưa tính sổ nhưng cũng không định cứ thế cho qua đâu.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một nhóm người đi tới làm gián đoạn cuộc đấu của hai người. Các người chơi tập trung chú ý vào những người qua đường này.
Tên đàn ông mặt sẹo cũng dừng bước, không tiến về phía Lâm Tinh Trì nữa. Nhưng ông ta uy hϊếp anh bằng động tác đưa tay lên cổ như cắt cổ. Món nợ này chưa xong đâu, chờ đó cho tao!
Lâm Tinh Trì đen mặt, giữ lại tên này chính là giữ một tai hoạ ngầm, không biết tiếp theo đó ông ta còn định làm gì nữa.
Đám người đi đường có khoảng bảy tám người.
Việc đầu tiên mọi người làm là nhìn xem thân dưới của bọn họ. Khi nhìn thấy đôi chân loài người bình thường, ai nấy đều bất giác nhẹ nhàng thở ra. Trải qua chuyện vừa rồi với các cô múc cơm, bọn họ có bóng ma tâm lý rất lớn với đuôi cá.
Tám người này đều là thanh niên, khoảng 20 đến 30 tuổi. Người nào người nấy đều có làn da ngăm đen, ngoại hình thuộc loại bình thường giống như bốn NPC đi cùng trưởng trấn nghênh đón các ngươi chơi. Chỉ là những người này không có vóc dáng cường tráng như bốn NPC kia, nhưng trông cũng rắn chắc, khỏe mạnh.
Có hai người đàn ông trẻ tuổi khoảng trên dưới 25 tuổi, cao mét 8 trong đám người đó sải bước đến chỗ các người chơi.
Người đi đầu tiên mỉm cười, thái độ rất thân thiện: “Xin chào mọi người! Tôi tên là Dư Khanh, cậu ấy là Dư Vanh, trưởng trấn kêu chúng tôi qua đây đưa mọi người đến nhà nghỉ.”
Người đàn ông tên là Dư Vanh chỉ thản nhiên gật gật đầu, không hề mở miệng.
Các người chơi nghe mấy lời này mới nhớ ra trước đó trưởng trấn có nói rằng nửa giờ sau sẽ có người dẫn bọn họ đến nhà nghỉ. Khi các người chơi quay đầu thì thấy các vị khách NPC khác cũng đi theo tổ khoảng 8 đến 10 người, mỗi tổ có hai thanh niên dẫn đi. Nhìn có vẻ bọn họ cũng được dẫn đến nhà nghỉ.