Chương 21: Thị trấn người cá - Nhóc con tấn công

Tên đàn ông mặt sẹo khá cao to, ông ta nặng khoảng hai trăm cân. Mặc dù ông ta thấp hơn Lâm Tinh Trì nhưng cơ thể cường tráng, toàn thân đều là cơ bắp, nhìn là biết người không dễ chọc.

Lâm Tinh Trì ngẩn ra một lúc, trầm mặc. Thời gian còn lại chỉ còn chưa tới 2 phút, anh thật sự không có thời gian dây dưa với tên đàn ông mặt sẹo, chuyện trước mắt là phải chạy ra khỏi căng tin rồi nói.

Nhưng mà tên đàn ông mặt sẹo chặn cả đằng trước và đằng sau của bọn họ, cố ý bước tới bước lui không chịu đi nhanh, ông ta còn dùng cơ thể cường tráng chặn hết lối đi của bọn họ. Lâm Tinh Trì bế Cố Lâm gắng gượng nhích sang bên cạnh, tên đàn ông mặt sẹo giống như bệnh nhân tâm thần, cũng nhích sang bên cạnh. Mỗi khi Lâm Tinh Trì nhích, ông ta cũng nhích theo.

Mẹ nó!

Tô Kiều chạy được ra khỏi căng tin rồi, thấy Lâm Tinh Trì với Cố Lâm bị tên đàn ông mặt sẹo cố ý chặn không cho đi. Cô biến sắc, nhìn đồng hồ, thời gian chỉ còn lại chưa tới một phút.

"Lâm Tinh Trì, anh nhanh bế Lâm Lâm ra ngoài đi." Tô Kiều vội la lên.

Tên đàn ông mặt sẹo xem thời gian, muốn kéo dài thêm mấy chục giây để ông ta đủ thời gian chạy ra ngoài, còn hai tên ngốc này thì bị gϊếŧ chết trong căng tin. Ông ta muốn xem xem nếu hết nửa giờ mà người chơi vẫn còn chưa ra khỏi căng tin thì sẽ có chuyện gì xảy ra. Đúng lúc tìm được nhóc con chỉ biết ăn này làm vật thí nghiệm.

Tên đàn ông mặt sẹo cười đểu, ông ta vẫn có tâm trạng huýt sáo. Lâm Tinh Trì định buông Cố Lâm ra để nhóc con chạy ra ngoài trước, còn anh ở lại giải quyết tên đàn ông mặt sẹo... hoặc là bị giải quyết. Dù sao trong 2 người cũng phải có 1 người chết.

Đúng lúc này, đột nhiên có một cánh tay nhỏ vươn ra, nó nhọn như cái móng gà, nắm trúng mái tóc hớt ngắn của tên đàn ông mặt sẹo. Tay nhỏ phẩy sang bên cạnh, lập tức hất tung tên đàn ông hai trăm cân bay sang bên cạnh.

Tên đàn ông mặt sẹo còn chưa kịp phản ứng lại có chuyện gì vừa xảy ra. Ông ta chỉ kịp ngẩn mặt, cả người đã bị hất bay đi, đυ.ng vào bên cạnh bàn, ngã lăn quay với cái bàn thành một đống.

Lâm Tinh Trì sợ ngây người, cúi người nhìn nhóc con trong lòng. Chỉ thấy một tay nhỏ của cậu cầm cây kẹo, tay còn lại vẫn nắm chặt nhúm tóc. Sau đó nhóc con mở tay ra, trong lòng bàn tay trắng nõn là một nhúm tóc của tên đàn ông mặt sẹo. Cố Lâm phồng má thổi rơi nhúm tóc, vỗ vỗ tay.

Cố Lâm nói: "Anh ơi, chúng ta đi mau lên đi!"

Vừa gọn gàng, sạch sẽ vừa hung tàn!

Lâm Tinh Trì: "...”

Chuyện vừa rồi là thật ư hay chỉ là ảo giác của anh?

Lâm Tinh Trì thấy tên đàn ông mặt sẹo hùng hổ bò dậy, anh không kịp nghĩ nhiều chỉ ôm Cố Lâm chạy nhanh ra ngoài. Sau khi ra ngoài, Lâm Tinh Trì nhìn Cố Lâm với vẻ khϊếp sợ, rồi nhìn đôi mặt nhỏ đáng yêu của nhóc con. Anh không thể giải thích được, cậu nhóc làm cách nào mà ném văng được tên đàn ông mặt sẹo bằng một tay!? Hơn nữa, tóc của ông ta ngắn như vậy mà cậu nhóc cũng nắm được.

Chuyện vừa rồi chỉ xảy ra trong giây lát, chưa kể tên đàn ông mặt sẹo còn che ở phía trước nên không có ai thấy nhóc con kéo tóc rồi quăng ông ta đi. Kể cả Tô Kiều cũng vậy, cô tưởng là Lâm Tinh Trì là người hất bay tên đàn ông mặt sẹo.

Tô Kiều lập tức nhìn từ đầu xuống chân, đánh giá 1 lượt từ trên xuống dưới cái người có diện mạo xuất chúng cứ đi trên đường sẽ bị con gái xin WeChat - Lâm Tinh Trì. Cô giơ ngón cái với anh rồi nói:

"Giỏi quá, không ngờ rằng nhìn anh như con gái mà đánh nhau cũng rất cừ."

Lâm Tinh Trì: "..."

Không, không phải anh! Còn nữa, em nói ai giống con gái hả?

Cố Lâm không hiểu Tô Kiều nói đánh đánh cái gì. Cậu chớp đôi mắt to, nghĩ thầm: Trẻ con cũng rất giỏi, đánh tên đàn ông có sẹo cũng rất cừ đó.

9527 cũng khϊếp sợ, nhưng năng lực tiếp nhận của nó rất mạnh nên rất nhanh nó đã tiếp nhận việc ký chủ mà nó trói định không phải dạng tầm thường. Nó đã sớm cảm nhận thấy như vậy, chuyện vừa rồi chỉ chứng minh thêm mà thôi.

9527 lập tức động viên: "Tiểu ký chủ là ngầu nhất!"

Cố Lâm được khen, khuôn mặt nhỏ tươi cười.

Đừng nói là người chơi, ngay cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không phản ứng kịp.

?

??

???

"Mọi người có thấy rõ không? Tôi nghĩ tôi bị ảo giác rồi?"

"Không thấy rõ, xem lại đi, chờ tôi tua lại xem thêm mấy lần!"

"Tôi thấy tôi thấy rồi, ha ha ha. Cảnh đó thật sảng khoái. Đáng giá!" (Donate x100)

Rất nhanh sau đó các dì khác cũng nhận ra chuyện gì vừa mới xảy ra. Bọn họ đều khϊếp sợ khi thấy nhóc con có sức mạnh lớn như vậy, nhưng bọn họ có kiến thức rộng nên dễ dàng tiếp nhận giả thiết là nhóc con có sức mạnh trời sinh.

"Quả nhiên nhóc con của chúng ta không phải nhóc con bình thường!" (Donate x100)

"Phấn khích quá! Vốn cho rằng nhóc con chỉ sống được một thời gian đầu. Nhưng cứ như bây giờ rất tốt! Trông tư thế nắm tóc kia của nhóc con, cho dù quỷ có tới thì cũng bị kéo đứt tóc thôi."

(Donate x100)

(Donate x100)

(Donate x100)

...

Những người khác đều không thấy được chiến công của Cố Lâm, nhưng Lê Nam lại thấy được.

Cậu nhóc này không phải là nhóc quỷ đó chứ? Nếu không thì một đứa trẻ con bình thường sao có thể ném văng một tên đàn ông được? Lê Nam nhìn nhóc con với vẻ sợ sệt, đứng cách xa ra thêm một chút.

Hơn phân nửa số khách ở căng tin đều chạy ra ngoài kịp, chỉ còn lại vài người chưa chạy ra.

Đến khi còn dư lại 10 giây cuối cùng, tên đàn ông mặt sẹo bò lên được. Ông ta nhìn đồng hồ, chửi thầm một câu rồi vội vàng chạy ra ngoài căng tin.