Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cá Mặn Nhãi Con Trở Thành Đoàn Sủng Trong Trò Chơi Vô Hạn Lưu

Chương 16: Thị trấn người cá - Không dám vào

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trưởng trấn rời đi rồi nhưng bốn NPC vẫn ở lại, thậm chí bọn chúng còn trắng trợn đóng cửa căng tin lại giống như sợ các người chơi sẽ nhân cơ hội chạy trốn.

Các người chơi nhìn hành động này của bọn chúng, có cảm giác như mình là con dê núi sắp bị làm thịt. Phỏng chừng bốn NPC và một con chó này được đặc biệt phái tới canh chừng các người chơi.

Trước khi đi trưởng trấn người cá có nói thị trấn sẽ cung cấp ăn ở miễn phí cho các vị khách đến tham gia Lễ hội Người cá trong ba ngày kế tiếp. Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí cả, thị trấn cung cấp ăn ở miễn phí cho bọn họ chắc chắn không phải xuất phát từ lòng tốt.

Đối phương không cần tiền của bọn họ, vậy thì cần cái gì? Hoặc là nói, những người chơi như bọn họ có cái gì? Bọn họ chỉ có chính bản thân mình thôi.

Cho nên, mục đích của thị trấn này rất rõ ràng. Bọn chúng muốn các người chơi!

Có lẽ, trong mắt bọn chúng thì các người chơi chỉ đơn giản là ""hàng hóa"" mà thôi. Việc trưởng trấn tự mình đến không phải vì muốn nghênh đón bọn họ nồng nhiệt mà là đến dỡ ""hàng"". Nhưng các người chơi có giá trị gì đối với bọn chúng chứ?

Mọi người đi vào căng tin với tâm trạng sầu não.

Trong căng tin có không ít người đang ngồi, những người này không phải người cá mà là con người bình thường, hẳn là các NPC khác đóng vai khách khứa.

Trước đó trưởng trấn từng nói Lễ hội Người cá là ngày hội long trọng được tổ chức mỗi năm một lần tại thị trấn, có khá nhiều khách đến đây trải nghiệm. Căng tin này cũng được xây dựng để chuyên phục vụ khách.

Các người chơi vừa xuất hiện ở cửa căng tin, cả cái căng tin to rộng bỗng trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Các vị khách đang vùi đầu ăn cơm đột nhiên ngừng lại giống như bị ấn công tắc nào đó, ai nấy đều đồng thời ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Những người đó chẳng có biểu cảm gì, ánh mắt họ nhìn người chơi lạnh lùng chết chóc, không giống như đang nhìn người sống sờ sờ người mà giống như đang nhìn một đám... ""hàng hóa"" vậy.

Không sai, lại là ""hàng hóa"". Ánh mắt ấy không khác gì ánh mắt của trưởng trấn và NPC khác khi nhìn bọn họ cả, thật sự giống nhau như đúc.

Các người chơi: “……”

Lần này, các người chơi chắc chắn bọn họ không hề được coi là con người trong mắt NPC của phó bản này.

Các người chơi đứng chôn chân tại chỗ, bị mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm khiến bọn họ tê dại, lông tóc dựng đứng, nhất thời không có ai dám chủ động bước vào căng tin.

Bấy giờ bọn họ phát hiện trong căng tin có các ô đồ ăn, mỗi ô có một cô nấu bếp giúp múc đồ ăn. Dù đứng cách khá xa nhưng họ vẫn nhìn thấy nụ cười vừa lố vừa quỷ dị của các cô nấu bếp. Độ cong của miệng cười quá lớn, chẳng khác gì người giả.

Các cô đấy đều nhìn người chơi ở cửa căng tin một cách chăm chú, ánh mắt tối sầm. Bọn họ còn không chớp mắt lấy một cái, chỉ thiếu điều viết thẳng bốn chữ trên mặt —— mau đến đây đi.

Các người chơi: “……”

Đây là căng tin ư? Sao tôi cứ có cảm giác như đang ở lò sát sinh vậy?! Được ăn hay bị ăn, đây là một vấn đề quan trọng.

Các người chơi đều đánh trống lui binh trong lòng.

Không ăn cơm có được không vậy? Không ăn một bữa cũng không chết đói ngay được. Nhưng mà sau đó phải ở đây liên tục ba ngày nữa, đâu thể nào cứ không ăn cơm được.

Đúng lúc này, giọng trẻ con trong trẻo vang lên giống như không nhận thức được tình thế nguy hiểm hiện giờ.

""Anh ơi anh, sao chúng ta vẫn chưa đi vào ăn cơm ạ? Bụng em đói.”

Lâm Tinh Trì: “……”

Các người chơi: “……”

Các vị khách NPC trong căn tin: “……”

Đây là cái gì? Sao nhỏ như vậy chứ?!

*

Tiếng trẻ con trong trẻo vang lên như một tiếng sấm rền phá tan bầu không khí tĩnh mịch, nổ vang trong không gian yên lặng chết chóc nghe được cả tiếng kim rơi này. Mọi người lập tức nhìn chằm chằm vào cậu.

Lâm Tinh Trì hoảng sợ giơ thẳng ngón tay lên với Cố Lâm, làm động tác ""suỵt"", nhưng vẫn không kịp ngăn lại.

Các người chơi khác nghĩ đến đủ loại hành động của Cố Lâm từ khi đi vào phó bản này. Lúc này, biểu cảm trên mặt mọi người là... không có biểu cảm gì cả. Bọn họ không biết nên bày ra biểu cảm gì cho phải.

Nhóc con à, nhóc tham ăn mà không cần mạng nữa luôn sao? Với cái thân hình nhỏ bé này của nhóc, có dùng làm điểm tâm trước khi ăn thì cũng không đủ người ta nhét kẽ răng đâu.

Cố Lâm bị Lâm Tinh Trì ôm vào trong ngực. Cậu thấy Lâm Tinh Trì cứ đứng ở cửa căng tin không chịu đi đành lấy tay nhỏ vỗ vỗ vào anh, thúc giục: “Anh ơi, chúng ta mau đi vào thôi!”

Giọng nói của cậu mang vẻ gấp gáp, giống như là nếu không đi nhanh thì sẽ bị người khác giành hết đồ ăn vậy.

Khi nói lời này, Cố Lâm nhìn chằm chằm ô đồ ăn ở tận trong cùng căng tin. Thị lực của cậu rất tốt, liếc mắt một cái là nhìn thấy đồ ăn ngon trong các ô.
« Chương TrướcChương Tiếp »