Chương 6

Nụ cười trên mặt nhân viên cửa hàng lập tức biến mất, không lạnh không nóng thờ ơ nói câu hoan nghênh ghé thăm.

Tô Ngư Ngư đi vào bên trong, nhân viên cửa hàng cũng đi theo phía sau, thái độ rất không tập trung, thấy Tô Ngư Ngư cầm ly trà sữa định chạm vào món đồ đắt tiền trong cửa hàng bọn họ.

Nhân viên đi theo sau lập tức lên tiếng: "Quần áo trong cửa hàng của chúng tôi đều là những mặt hàng cao cấp xa xỉ, rất đắt tiền, không mua thì xin đừng sờ tới sờ lui, sờ vào làm bẩn sẽ ảnh hướng đến doanh số bán hàng sau này của chúng tôi."

Cô ta trực tiếp lại lại quần áo từ trong tay Tô Ngư Ngư, cầm bộ đồ vuốt lại gọn gàng, cô ta ghét nhất là những cô gái nhỏ không có tiền lại không có mắt đi dạo mua sắm này, tự dưng làm tăng thêm việc cho cô ta, cứ đến chợ đêm hay hàng trên vỉa hè mua đồ không được sao?

Tô Ngư Ngư khẽ bật cười: "Quần áo nhà các cô đắt thế nào? Sao cô biết là tôi sẽ không mua?"

"Chiếc váy này giá tám vạn tám, cũng không phải là một sản phẩm tầm thường." Cô nhân viên liếc nhìn bộ quần áo trên người cô, toàn bộ trang phục cả người từ trên xuống dưới tổng cộng cũng chỉ được mấy trăm tệ, cô ta nhìn thấy ngoài của có khách tới, ăn mặc xinh đẹp sang trọng, được một đồng nghiệp khác tiếp đón thì thái độ với Tô Ngư Ngư càng mất kiên nhẫn: "Quần áo trong cửa hàng chúng tôi không có dưới mười ngàn tệ, nếu như cô chỉ muốn đi dạo chơi thì xuống tầng một đi, quần áo ở đó rẻ hơn đấy."

"Chỉ có tám vạn tám thôi sao, cũng không đắt, tôi còn tưởng là hơn một triệu cơ." Tô Ngư Ngư nhẹ nhàng chặn họng cô ta lại, cô lấy chiếc thẻ đen ra: "Tôi có tiền, không cần cô khuyên bảo."

Cô thản nhiên chỉ vào một bộ quần áo: "Cái này, cái này, cả bộ quần áo này nữa, lấy tất cả các màu ra cho tôi, tôi muốn lấy hết."

"Tất cả các màu sao?" Nhân viên cửa hàng kinh ngạc: "Quần áo trong cửa hàng chúng tôi rất đắt đấy."

"Đúng vậy, tôi muốn lấy tất cả." Tô Ngư Ngư vỗ vỗ chiếc thẻ đen: "Tìm nhanh lên đi."

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy rõ tấm thẻ trong tay cô, dường như là chiếc thẻ đen không giới hạn trong truyền thuyết... Chiếc thẻ đen quyền lực, chẳng lẽ cô là đại tiểu thư nhà giàu khiêm tốn nào đó, cô ta nhìn lầm rồi sao?

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi sẽ lập tức gói lại cho cô."

Tiền chính là ông chủ lớn nhất, nhân viên cửa hàng lập tức thay đổi thái độ thờ ơ trước đây, nhiệt tình như lửa phục vụ Tô Ngư Ngư, còn bưng trà đưa nước mang đồ ăn vặt lên cho cô, đóng gói tất cả quần áo theo yêu cầu của cô, mệt đến mức mồ hôi chảy đầu đầu nhưng vừa nghĩ đến thành tích của mình thì lại nở nụ cười rạng rỡ nhìn về phía Tô Ngư Ngư.

"Tiểu thư, quần áo đã được cho vào túi hết rồi, tất cả ở đây, cô muốn quẹt thẻ không?"

Tô Ngư Ngư nghỉ ngơi đủ rồi thì vươn vai đứng dậy, nhìn túi đồ rồi nói: "Cô dùng tay bỏ những món bộ đồ này vào sao?"

Nhân viên cửa hàng không hiểu: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

"Vấn đề lớn đấy." Tô Ngư Ngư nói lại lời của cô ta: “Quần áo của nhà cô chẳng phải không thể chạm vào sao? Tay cô chạm vào làm bẩn quần áo rồi, chậc chậc, xin lỗi, tôi không cần những bộ đồ này nữa."

"Cô đang trêu tôi đấy à..." Nhiên viên cửa hàng suýt chút nữa tức chết, tại sao lại có loại người như vậy chứ.