Chương 4

Nhiệm vụ của anh ta là đưa Tô Ngư Ngư đến biệt thự Minh Nguyệt an toàn, nếu như trên đường cô xảy ra chuyện gì thì anh ta không thể giải thích với ông chủ của mình được.

"Không..." Tô Ngư Ngư vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến lát nữa có lẽ cô sẽ mua sắm không dừng tay được, cô cần người xách đồ giúp cô.

"Cũng được, vậy anh đi theo tôi."

Tài xế gật đầu: "Vâng, bà chủ."

Anh ta đậu xe rồi đi theo Tô Ngư Ngư vào trung tâm mua sắm Quảng Hải, đồng thời cập nhật tình hình lúc này của bọn họ cho Phùng Phong.

Sau khi nhận được tin nhắn, Phùng Phong nói chuyện Tô Ngư Ngư đến trung tâm mua sắm cho Bạc Tri Cảnh biết.

Bạc Tri Cảnh trầm tư mấy giây, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta hỏi: "Cậu có để ý thấy trong phút chốc cô ấy đã thay đổi rất nhiều không?"

Cô ấy?

Phùng Phong lập tức nghĩ ra người ông chủ nói đến là ai: "Bà chủ quả thật có chút khác với kết quả điều tra, nhưng chẳng phải vẫn là một cô gái nhỏ thôi sao? Nhìn thấy một ông chú đẹp trai như vậy, thái độ chủ động hơn chút cũng là chuyện bình thường."

Ngay cả cậu ta đã đi làm mấy năm nhưng đôi khi cũng phải kinh ngạc trước sự anh tuấn của ông chủ, huống chi là Tô Ngư Ngư chưa trải sự đời.

Câu trả lời của cậu ta không phải là điều Bạc Tri Cảnh mong muốn, anh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, hỏi một câu khác: "Vừa rồi, cậu có nhận ra thế giới đã dừng lại không?"

Ngay lúc anh và Tô Ngư Ngư gặp nhau chưa được bao lâu, khi đang thảo luận về hợp đồng thì mọi thứ xung quanh đều dừng lại, thời gian dừng rất ngắn, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.

"Hả? Thế giới dừng lại sao?" Phùng Phong lặng lẽ quan sát vẻ mặt của ông chủ, phát hiện anh không hề nói đùa, mà ông chủ làm sao biết nói đùa, cậu ta nói ra suy nghĩ của mình: "Không ạ, ông chủ đang tìm sách về chủ đề này hay phim nói về chủ đề này sao?"

Cậu ta đã đi theo Bạc Tri Cảnh từ khi tốt nghiệp đại học, nên cũng có hiểu biết một chút về sở thích của ông chủ, anh hỏi như vậy, có thể là cảm thấy hứng thú với vấn đề này, thân là trợ lý, cậu ta đương nhiên giải quyết mọi nhu cầu của ông chủ.

Câu trả lời vẫn không đáp ứng được mong muốn của Bạc Tri Cảnh, anh nhìn chằm chằm Phùng Phong mấy giây, đối phương đang nhe răng cười toe toét.

"Không phải." Bạc Tri Cảnh ấn huyệt thái dương, chẳng lẽ gần đây làm việc quá mệt mỏi nên vừa rồi chỉ là áo giác của anh thôi sao?

Phùng Phong lại hỏi: "Ông chủ, về phần bà chủ?"

"Không cần phải quan tâm đến những gì cô ấy làm, đây là quyền tự do của cô ấy, ngoại trừ việc cô ấy gặp mặt người nhà họ Tô." Bạc Tri Cảnh vừa dứt lời, điện thoại di động của anh không ngừng có thông báo gửi tới, anh cầm máy lên xem, tất cả đều là lịch sử chi tiêu.

"Kính gửi quý khách hàng! Thẻ của bạn có số đuôi 8888 đã chi tiêu 30 tệ vào lúc 9:50 ngày 12, số dư..."

"10:00 chi tiêu 56 tệ..."

"12:12 chi tiêu 89 tệ..."

Lịch sử chi tiêu không ít, nhưng số tiền đều không quá 100 tệ, chẳng lẽ cô không biết sử dụng thẻ đen? Hay là cô ngại tiêu xài?

Tô Ngư Ngư đương nhiên không ngại tiêu xài, cô chỉ là chưa thể hiện tài năng của mình ra mà thôi.

Trung tâm mua sắm Quảng Hải có tổng cộng sáu tầng, không tính tầng một và tầng hai, tầng một và tầng hai đều có ẩm thực, bên trong bán toàn đồ ăn, tập hợp đủ các món ăn ngon từ khắp nơi trên cả nước, đứng ở ngoài đường cũng có thể ngửi thấy mùi thơm ngon riêng biệt từ các món ăn.