Chương 15

Bây giờ cô đã trở thành người có tiền, không điên cuồng tiêu tiền thì thật lãng phí.

Phòng chơi game là một phòng cách âm riêng biệt, bên trong có hai chiếc máy tính chơi game, đều là mẫu mới nhất trên thị trường, máy rất mới, ngay cả tấm phim phủ trên đó cũng chưa được gỡ xuống, xem ra là chưa có ai chơi.

Cũng đúng, Bạc Tri Cảnh ngày nào cũng bận bịu làm việc, không có thời gian, những người khác cũng không dám tự ý đυ.ng vào đồ vật của chủ nhân.

Chú Phúc bật máy tính lên, sau đó mang trái cây và đồ tráng miệng tới, chăm sóc cô rất chu đáo.

"Cô chủ cứ từ từ chơi, có chuyện gì thì cứ gọi tôi."

"Được."

Sau khi chú Phúc ra ngoài, cô thử gõ trò chơi điện tử Vương Giả, kết quả là thực sự tồn tại.

Cô thử nhập lại số tài khoản lúc trước, nhưng thấy không tồn tại nên đành phải đăng ký tài khoản mới.

Cô còn đặt một cái tên rất kêu: Phú bà cá mặn.

Tài khoản mới cái gì cũng mới, cấp bậc chỉ có thể từ từ leo lên, skin cũng là skin sơ cấp hệ thống tặng cho, không những không đẹp mà khả năng phòng thủ và tấn công còn kém.

Cô bấm vào cửa hàng mua sắm để xem các skin và trang bị, trong khoảng thời gian cô không chơi, có rất nhiều skin mới được ra mắt, trước đây ngay cả bộ skin rẻ nhất cô cũng không mua nổi, nhưng bây giờ thì khác.

Bộ skin nào cô cũng muốn có, không cần nhìn giá, cô đã mua hết toàn bộ skin, cảm giác hạnh phúc thỏa mãn tự nhiên nảy sinh ra.

Cô có thể sống cuộc sống làm cá mặn này đến hết đời!

Cô ngứa tay đánh hai trận, cảm giác đánh và thăng cấp với skin, trang bị mới rất khác, mặc dù tùy đồng đội trong đội sẽ có một điểm yếu nhưng kỹ thuật của cô rất tốt, kéo bọn họ thăng cấp theo, đánh hai trận đều thắng, với tốc độ này cô sẽ thăng cấp rất nhanh.

Buổi chiều không có việc gì làm nên cô chuẩn bị chơi một trận nữa, lần này cũng là ngẫu nhiên được xếp vào một đội, đôi này còn tệ hơn cả đội trước, có tận hai hai cái hố, kỹ thuật rất kém, còn có một đồng đội chỉ làm mồi nhử, cũng may có một tên khác kỹ thuật không tệ, vẫn luôn cố gắng lật ngược tình thế.

Trong đội có một lão đại, cô không cần phải vất vả như vậy, cứ đi theo sau lưng vị đồng đội lão đại này nhặt trang bị, không cần phải nói, cảm giác được người ta bảo vệ này rất tốt.

Cô thì rất vui vẻ mà người đồng đội lão đại kia thì gõ bàn phím đến mức ngón tay sắp bốc khói, cậu ta không nhịn được nữa trực tiếp gửi tin nhắn thoại lên.

"Cái bạn cứ luôn đi theo sau tôi kia, có thể cử động ngón tay cáo quý của mình hỗ trợ tôi đánh được không hả."

Tô Ngư Ngư ồ một tiếng, giọng nói rất hay, lão đại thì ra là một chàng trai nhỏ.

Cô gửi một tin nhắn sang, suýt chút nữa làm cho đối phương tức chết.

"Thì ra là muốn tôi đánh giúp cậu sao, không nói sắm, tới đây tới đây."

Trong phòng ngủ của một căn phòng ở khu tập thể, một chàng trai mặc bộ đồ thể thao màu đen đang gõ phím nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh bay ra từ các ngón tay.

Sỡ dĩ cậu liều mạng như vậy vì lần này bốn người đồng đội ngẫu nhiên kết nối được đều là những cái hố sâu, một người thì đi theo sau lưng cậu nhặt trang bị, một tên thì nhử người khác đến, còn hai người kia thì kỹ thuật rất kém, không biết đồng đội đã chết bao nhiêu lần.