Chương 10

"Cô chủ nhìn thử xem có thích hay không?"

Tô Ngư Ngư nhìn những bộ quần áo hiển thị trên máy tính bảng, quả thật đúng như lời chú Phúc nói, kiểu dáng quần áo rất đa dạng, quyến rũ xinh đẹp, dịu dàng thanh lịch, cao quý đoan tranh hay trẻ trung đều có đủ.

"Chú Phúc, cháu đã có rất nhiều quần áo rồi, tạm thời không cần đến những thứ này."

Chú Phúc cười nói: "Mấy bộ quần áo này làm sao đủ được, ngay cả một cái tủ quần áo còn chưa nhét đầy, cô chủ chì cần chọn thôi, dù sao cũng phải để căn phòng thay đổi bỏ trống bấy lâu nay có đất dụng võ chứ."

Rất tốt, Tô Ngư Ngư đã bị thuyết phục, con gái đương nhiên sẽ không ghét bỏ suy nghĩ mình có nhiều quần áo.

Cô nhanh chóng chọn ra kiểu quần áo mình thích, đánh dấu lại những bộ quần áo, bộ lễ phục, còn có cả giày, túi xách, trang sức và những món đồ khác.

Chú Phúc ghi lại sở thích của cô và những món đồ cô đã chọn: "Được rồi, những món đồ này sẽ sớm được giao đến, xin cô chủ đợi một chút."

Tô Ngư Ngư chỉ vào chỗ quần áo đã được treo lên: "Không sao, quần áo cháu vừa mua hôm nay cũng đủ mặc rồi.”

Cho dù mỗi ngày thay một bộ, một tháng cũng sẽ không mặc trùng bộ nào, lúc mua thì cảm thấy ít, khi cầm về mới phát hiện ra là rất nhiều.

"Cô chủ thích đi dạo phố không?" Chú Phúc hỏi: "Hoặc là như nơi hơi náo nhiệt một chút?"

Tô Ngư Ngư không chút do dự nói ra suy nghĩ của mình: "Nói chính xác thì cháu thích mua sắm, và tất cả những nơi khiến cho người ta cảm thấy thoải mái thư giãn."

"Tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ để ý giúp cô chủ." Chú Phúc có ấn tượng tốt với cô hơn vì sự thẳng thắn này của cô, ông ấy cười nói: "Tầng ba là nơi làm việc của cậu chủ, không có sự cho phép thì không một ai được đi lên, để tôi đưa cô ra sân sau xem một chút."

Ở sân sau có trông một khu hoa hồng xinh đẹp, những bông hoa đang nở rộ tươi tắn, còn có mấy con bướm đậu trên đó.

Đi thêm vài bước nữa là đến một cái ao tự xây, ao nước rất trong, có thể nhìn thấy rõ những chú cá bơi lội dưới nước, bên cạnh có một đình nghỉ mất độc đáo, ở giữa đặt một bộ bàn ghế đá, mùa hè đến đây hoáng mát cũng là một lựa chọn không tồi.

Tô Ngư Ngư thở dài: "Không khí ở đây trong lành như vậy, chỉ tiếc là thiếu một cái ghế bập bênh và một cái cần câu."

Một nơi thư giãn, thoải mái như vậy làm sao có thể thiếu một cái ghế bập bênh và chiếc cần câu cá để giải trí tiêu tốn thời gian được.

Chú Phúc hỏi: "Cô chủ thích câu cá sao?"

"Cũng bình thường, dùng để giải trí cũng không tệ lắm."

Tô Ngư Ngư vừa nói xong thì thấy chú Phúc trầm ngâm gật đầu: "Quả thật không tệ."

Sau khi đi dạo một vòng quanh biệt thự, cái bụng no năng của Tô Ngư Ngư đã được tiêu hóa xong hết rồi, đã đến ba giờ chiều, cô cảm thấy hơi buồn ngủ.

Cá mặn đến lượt trở thành bộ dạng của cá mặn rồi, cô phải đi ngủ trưa thôi.

Đêm khuya, biệt thự Minh Nguyệt rơi vào sự yên tĩnh vô tận, một chiếc ô tô màu đen từ từ đi vào tiểu khu, dừng ở trước biệt thự.

Phùng Thành liếc nhìn gương chiếu hậu, người đàn ông cao lớn anh tuần ngồi ở ghế sau, đang họp online trên máy tính, anh vừa nói lưu loát một tràng tiếng Anh, chờ đối phương kết thúc cuộc họp cậu ta mới nhỏ giọng nhắc nhở.

"Ông chủ, chúng ta về đến nhà rồi ạ."