Một năm mới đến, một nhà đoàn viên.
Từ xưa đến nay, nhà nước vẫn rất quan tâm đến việc ăn tết.
Rất nhiều người trưởng thành làm việc quần quật ở bên ngoài, chỉ trông chờ ngày 30 tết để có thể về nhà ăn bữa cơm tất niên.
Do tư tưởng "ăn tết là cần phải có đầy đủ thành viên gia đình" ăn vào máu, Lý Thiếu Hà và Trịnh Thành sôi nổi liên hệ cho Trịnh An Nam, yêu cầu hắn đến nhà để ăn cơm tất niên.
Bạn học Trịnh An Nam là một bậc thầy đoạn tuyệt vĩ đại nên là...
Bên nào cũng chưa đồng ý.
Mặc kệ cho hai bên ba mẹ nói tới mức muốn tróc da miệng, Trịnh An Nam vẫn có thể lấy ra một đống lí lẽ, ra sức từ chối, không chịu trở về.
Hắn còn hạ quyết tâm muốn ăn vạ tới cùng, bám lên Thẩm Cố Bắc, cùng cậu ăn tết.
Những ngày đầu năm, Phương Uyển sẽ dựa theo lệ thường mà cắt hai cân thịt, làm sủi cảo cho Thẩm Cố Bắc ăn.
Tay nghề làm bếp của bà thật sự không nên nhắc tới, gói mấy cái sủi cảo cũng khó mà ngon được, nên dẫn tới việc Thẩm Cố Bắc không mong đợi gì nhiều đối với bữa cơm tất niên.
Năm nay, công việc của bà cực kì bận rộn, trong lúc ăn tết thì yêu cầu may đồ của khách vẫn rất nhiều. Nhiều đơn hàng cùng hẹn chiều mùng 30 lấy, căn bản không có thời gian để chuẩn bị cơm tất niên.
Sau khi Phương Uyển gả đến Khánh Lê, mỗi lần tết tới thì cũng đều ngốc tại Khánh Lê.
Năm nay tình huống tương đối đặc thù, bà cũng không có biện pháp trở về, Thẩm Cố Bắc cũng không có biện pháp trở về, dứt khoát ở lại ăn tết ở Khánh Lê luôn.
Trừ bỏ hai mẹ con bọn họ, còn có nhiều người vì nhiều lý do khác nhau, đồng dạng cũng không có biện pháp về nhà với con cháu. Tha hương nơi đất khách, hương vị thế nhưng càng nồng đậm so với ngày thường.
"Mẹ." Thẩm Cố Bắc trộn xong nhân thịt, gọi mọi người tới để cùng làm vằn thắn. Nghe được tiếng mở cửa, cậu đón tìm một chỗ cho Phương Uyển nghỉ ngơi.
"Để mẹ tới giúp." Phương Uyển cởϊ áσ khoác ra, nóng lòng muốn thử.
"Mẹ cứ ngồi nghỉ đi." Thẩm Cố Bắc lập tức ngăn lại.
Phương Uyển hừng hực ý chí chứng minh bản thân, "Mẹ sẽ giúp mấy đứa làm sủi cảo."
"Mẹ mà làm thì chắc chắn cái nồi đó sẽ toang mất."
"......" Phương Uyển hoàn toàn mất đi sự tự tin, rời khỏi phòng bếp rồi làm chuyện khác.
Năm mới đang cận kề, mọi người đều rất bận rộn. Duy nhất chỉ có tên Trịnh An Nam an nhàn, nhiều lắm cũng chỉ biết ăn.
Khó có được cơ hội mọi người cùng nhau ăn tết thế này, cần phải sắp xếp mọi thứ phong phú chút. Thức ăn của bữa cơm tất niên, La Thanh trực tiếp gọi luôn từ khách sạn lớn.
Người phục vụ đem tới bốn cái hộp gỗ tinh xảo, giống như đồ đưa cơm cho hoàng đế, nhìn cực kì xa hoa.
La Thanh nghe thấy hương vị, thèm mà nuốt nước miếng ừng ực, mặt dày xin chỉ thị từ Thẩm Cố Bắc, "Sếp à, chút nữa chúng ta có thể đóng gói mang nó về hả?"
"Đừng có nằm mơ." Thẩm Cố Bắc đem chày cán bột đưa qua, "Anh có thể làm nhiều sủi cảo hơn một chút rồi mang về."
"Cũng đúng, nhà tôi đỡ phải làm." La Thanh vui tươi hớn hở đồng ý với điều đó, cúi đầu nỗ lực làm sủi cảo.
Phương Uyển thật sự không có thiên phú về nấu ăn, lại không bằng lòng bản thân nhàn rỗi, nên bà cùng Trịnh An Nam soạn chén đũa.
Mới vừa sắp xếp bàn ăn xong, di động trong túi bà vang lên.
Phương Uyển tưởng là khách hàng, vội vàng bắt máy, bên kia lại vang lên âm thanh quen thuộc thanh âm, "Em dâu, năm nay em..."
"Sủi cảo nấu xong rồi! Ăn cơm thôi!" La Thanh bưng sủi cảo đi ra khỏi phòng bếp, gấp không chờ nổi xoa xoa tay, "Nhanh lên nhanh lên, đói chết tôi tới nơi rồi."
"Tôi cũng rất đói." Trịnh An Nam ghé vào bên cạnh bàn, trừng mắt nhìn chằm chằm đồ ăn, đôi mắt đói khát như sói thèm thịt cừu mà nhìn bàn ăn.
Thẩm Cố Bắc chưa ngồi vào bàn, không ai dám động đũa trước, ai cũng ngóng trông cậu làm sớm một chút.
"Mọi người không cần đợi tôi." Thẩm Cố Bắc đem hai phần sủi cảo khác mang qua, Phương Uyển còn không có chưa ngồi vào bàn, thuận miệng hỏi, "Mẹ, mẹ nói chuyện với ai vậy?"
"Không ai hết." Phương Uyển lập tức tắt điện thoại, giả vờ không có chuyện gì phát sinh, "Nhanh ăn cơm đi."
"Được rồi!"
"Tới cụng ly nào, chúc chúng ta có một năm mới vui vẻ!"
Ngọn đèn dầu của vạn gia đình sáng lên ngoài cửa sổ, bọn họ đều ăn bữa cơm tất niên trong hoà thuận vui vẻ.
Nhưng nỗi buồn vui của nhân loại không tương thông với nhau, mấy nhà khác khi giao thừa, tựa hồ không quá tốt.
"Cô ta nói như nào?" Ông bác vừa mới tắt điện thoại, bà bác gấp không chờ nổi hỏi thăm tình huống.
"Còn có thể nói như thế nào? Hai mẹ con người ta căn bản không có tính toán trở về." Ông bác tức giận đến mức đánh lên bàn một cái, lớn tiếng quở trách, "Tôi nói với bà bao nhiêu lần rồi, ăn no nhàn rỗi không có việc gì thì đừng tìm cô ta. Hiện tại khen ngược, nháo đến như vậy rồi mới để cho tôi ra mặt?"
Bà bác tự biết bản thân đuối lý, thấp giọng mắng, "Còn không phải do cô ta thuê phòng trong nhà chúng ta ở sao?"
"Cái phòng cũ xì kia, nước còn chưa thông, bà lấy lại thì xài kiểu gì?" Ông bác thở dài, đưa ra quyết định, "Cứ kệ đi, dù sao sau này cũng không lui tới."
"Như vậy sao được?" Bà bác nóng nảy, "Cô ta đi làm việc trong thành, một tháng kiếm được hơn chục nghìn tiền lương, tôi cần phải tìm cách moi tiền từ tay cô ta."
"Hơn chục nghìn?" Ông bác khϊếp sợ.
"Đúng vậy, chính miệng Ngụy Diên Niên nói!" Bà bác khẽ cắn môi, "Con trai của chúng ta bây giờ muốn cưới vợ, cô ta phải đưa tiền lễ cho chúng ta."
Ông bác trầm tư một lát, chậm rãi nói, "Chuyện này, để tôi nghĩ biện pháp."
Cách tầm hai cái thôn, Lý Thiếu Hà băng qua mưa tuyết mà về nhà, sắc mặt còn lạnh hơn so với gió bên ngoài.
Lý Thiếu Hà: "Nó vẫn không trở về, cũng không biết đã chạy đi đâu."
Bà ngoại quở trách, "Đứa nhỏ này, thật không hiểu chuyện, năm nào cũng đều như vậy."
"Tại sao lại mọi năm đều như vậy?"
Tên cháu trai ruột của Lý gia mở miệng, "Mỗi năm Tết nhất tới, nó đều đi vào núi cùng với mấy tên nhóc kia đốt pháo, ngày hôm sau mới trở về."
Lý Thiếu Hà: "Nếu mỗi năm đều như vậy, mọi người vì sao không giữ nó lại ăn cơm tất niên?"
Cháu trai: "Bà ngoại nói, nó đi luôn càng xa càng tốt, đừng quấy rầy một nhà chúng ta đoàn viên."
Bà ngoại chột dạ ngăn nó lại, nói với cháu trai đừng nói chuyện lung tung.
Từ ngày mùng một đến khi tết Nguyên Tiêu kết thúc, cho dù người ở hai bên chờ đợi như thế nào, Trịnh An Nam cùng Thẩm Cố Bắc đều không trở lại Khánh Lê.
Trong lúc đó, Thẩm Cố Bắc đi theo đội thi cấp tỉnh, đến thủ đô tham gia vào kì thi mà học sinh cao trung của cả nước tham gia.
Điểm thi sẽ không có lập tức công bố, Thẩm Cố Bắc tự nhận là mình làm bài khá ổn.
Cậu không bao giờ trao đổi lại đáp án, động tác lưu loát thu thập vật dụng, phải rời khỏi phòng thi.
Những bạn học khác trong lớp cũng muốn hỏi đáp án chung với cậu, nhưng lại ngại mặt mũi nên không dám tiến lên.
Trước kia ghét bỏ Thẩm Cố Bắc xuất thân từ trong núi, là cái đồ nhà quê. Sau lại phát hiện, gia thế của Thẩm Cố Bắc đều tốt hơn so với mọi người.
Học sinh trong thành bị vả mặt, căn bản không biết đáp trả như thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Cố Bắc rời đi.
"Tôi nghe thầy phụ đạo nói, Thẩm Cố Bắc vài câu khó đều có thể làm được, phần thưởng quốc gia nắm chắc rồi."
"Giáo viên trong trường cũng nói, Thẩm Cố Bắc khẳng định là người có thành tích tốt nhất trên toàn tỉnh, hiện tại để xem cậu ta có thể bắt được mấy phần thưởng."
"Chỉ cần nhận được phần thưởng là có thể thêm điểm, nếu nắm được giải đặc biệt, trực tiếp cử đi học trường đại học trọng điểm." Bạn học đang nói chuyện mặt đầy hâm mộ, "Thật tốt ghê, cậu ta sao mà bình tĩnh tới vậy cơ chứ?"
"Một chút đều nhìn không ra bộ dáng phấn khích, đây là cường giả thế giới à?"
Thẩm Cố Bắc trở lại Khánh Lê, mỗi khi được giáo viên lớp thi đua hỏi, cậu đều hàm hồ trả lời "có khả năng".
Ngô Diệu không rõ ràng với việc cậu nói "có khả năng" là tiêu chuẩn như nào, vỗ vỗ bả vai nói, "Trò cố hết sức là được. Giờ cách kì thi đại học cũng chỉ còn mấy tháng, cố gắng hơn nữa."
"Vâng."
Lưu Hồng Mai nghe từ người khác, nghe thấy Thẩm Cố Bắc trả lời, cho rằng cậu thi cũng chả ra làm sao, ở văn phòng vui vẻ khi người gặp đại họa.
Làm cho tinh thần của mấy giáo viên khác hơi uể oải, đối với Ngô Diệu và Thẩm Cố Bắc lại sinh ra mấy phần thương hại.
Ngày đầu tiên ba tháng, trung học Khánh Lê nhận được một phần bưu kiện gửi cho Thẩm Cố Bắc, người gửi là lớp thi đua quốc gia.
Hiệu trưởng vui mừng hết sức, cầm bưu kiện tự mình đi tìm Thẩm Cố Bắc.
Lớp năm vừa lúc là tiết vật lý, Lưu Hồng Mai xoa eo quở trách học sinh ngủ gật.
Nhìn thấy hiệu trưởng tiến vào, còn tưởng rằng ông tìm chính mình để nói chuyện công việc, vội vàng đi qua.
"Cô Lưu, cô tạm ngừng giảng một chút." Hiệu trưởng đánh gãy lời giảng bài của bà, lập tức hướng tới Thẩm Cố Bắc, đưa bưu kiện qua.
Thẩm Cố Bắc nhìn thấy bưu kiện, đoán được nó là cái gì. Cầm lấy com-pa của Trịnh An Nam, rạch mở bưu kiện.
Nhìn động tác lưu loát kia làm hiệu trưởng kinh hồn táng đảm, sợ làm hư giấy khen ở bên trong.
Mở bưu kiện ra, bên trong là tờ giấy chứng nhận màu đỏ thẫm.
Nền trắng chữ vàng, rành mạch viết lên câu giải nhất cả nước.
"Ồ quao!" Trịnh An Nam lập tức cổ vũ tinh thần, hận không thể nâng Thẩm Cố Bắc lên cao.
Thẩm Cố Bắc vẫn như cũ, duy trì sự bình tĩnh tới đáng sợ, nhàn nhạt nói, "Hơi cao hơn so với dự đoán của em một chút."
"Nhất, giải nhất!" Hiệu trưởng muốn điên rồi, ông lập tức như súng liên thanh, tới tấp hỏi Thẩm Cố Bắc muốn phần thưởng như thế nào.
Phải biết rằng, giải nhất cả nước tuy rằng không thể cử đi học, nhưng khi thi đại học có thể hưởng thụ được vài điểm để trúng tuyển.
Qua đi nhiều lần thi đua như vậy, học sinh trung học Khánh Lê đạt giải cấp tỉnh cũng không nổi, càng đừng nói lấy được cả nước giấy khen.
"Không cần." Thẩm Cố Bắc thu hồi giấy chứng nhận, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của học sinh ngoan, "Đều là chủ nhiệm Ngô Diệu của chúng em giảng dạy tốt, mong hiệu trưởng có thể khen thưởng thầy ấy."
"Tốt, tốt!" Hiệu trưởng lập tức đáp ứng.
Lưu Hồng Mai thấy toàn bộ hành trình, biểu tình như là ăn phải 500 con ruồi chết.
Khi nghỉ trưa, lão Ngô biết được tin tức, đũa ăn cơm cũng bị dọa rớt.
Ông không nghĩ tới Thẩm Cố Bắc chỉnh tề như vậy, một đầu tóc hoa râm, lại khôi phục tư thế thanh xuân.
Truyền thông trong thành phố biết được tin tức lập tức khiêng máy móc, lặn lội đường xa tới đây phỏng vấn Thẩm Cố Bắc, chuẩn bị đắp nặn cậu thành học sinh nhà nghèo vượt khó, bá chiếm luôn những tiêu đề lớn.
Nếu là học sinh khác, chỉ sợ chân tay sẽ luống cuống, đi theo hướng mà phóng viên chỉ ra, vô hình giúp truyền thông hoàn thành KPI.
Mà Thẩm Cố Bắc gặp vội không loạn, như cũ bảo trì vẻ mặt núi Thái Sơn có sập thì cũng không đổi sắc. Làm Trịnh An Nam phải gọi mấy tên to cao, đi ứng phó phóng viên.
"Xin lỗi, Thẩm Cố Bắc không tiếp nhận phỏng vấn."
"Cậu ấy còn muốn thi đại học nha, việc học làm trọng."
"Đám phóng viên mấy người thật phiền, từng ngày chỉ biết phỏng vấn. Nếu chậm trễ cậu ấy thi Thanh Bắc, mấy người có thể gánh sao?"
Phóng viên ăn vài lần quả đắng, gì cũng chưa đυ.ng đến, chỉ có thể xám xịt rời đi.
Trừ bỏ phóng viên ở ngoài, lãnh đạo bộ giáo dục cũng đã tới vài lần. Dù sao cũng là giải nhất duy nhất của toàn tỉnh, lãnh đạo ký thác kỳ vọng cao lên cậu. Không chỉ cho tiền thưởng phong phú, còn cố ý mời mấy giáo viên ưu tú, tới đây để phu đạo cho Thẩm Cố Bắc học bù, vì hắn an bài tốt nhất giáo dục tài nguyên.
Tin tức đoạt giải nhất cũng không tạo thành oanh động quá lớn, sinh hoạt một lần nữa khôi phục yên lặng, trạng thái học tập của Thẩm Cố Bắc càng thêm thành thạo. Hoàn thành chính mình nhiệm vụ đồng thời, còn có thể thuận tiện phụ đạo Trịnh An Nam.
Gần nhất vài lần thi, Thẩm Cố Bắc lần lượt đổi mới thành tích của chính mình, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Tổng thành tích đã đột phá 600 điểm, còn có xu thế tăng trưởng hơn.
Mà thành tích ở hàng phía sau, điểm của phế vật nhỏ cũng vững bước tăng lên.
Tuy rằng nếu so sánh với Thẩm Cố Bắc thì điểm đó không đủ xem, nhưng với sự nỗ lực, cũng có thể vào một trường đại học bình thường.
"Cậu bây giờ còn có lựa chọn." Thẩm Cố Bắc thấy cá mặn học đến mức quầng thâm mắt, sờ sờ đầu tóc mềm mại của hắn, "Thi trường đại học bình thường sẽ nhàn hơn rất nhiều."
"Tôi không cần đâu!" Trịnh An Nam không chút nghĩ ngợi, lập tức cự tuyệt, "Cậu đừng nghĩ tới việc rời xa tôi, sau đó cùng người khác chạy trốn!"
Thẩm Cố Bắc:......
Cái kết luận thái quá này của cậu, nhảy ra từ chỗ quái nào vậy?
"Tôi cảnh cáo cậu, không được vọng tưởng." Trịnh An Nam mở ra thư, hung tợn uy hϊếp, "Chờ đó, cậu cho tôi một năm, tôi sẽ theo cậu cả đời."