Chương 52: Mùa đông

Đoạt trả lời không hạn chế số câu trả lời, chỉ cần đáp sai sẽ có tuyển thủ khác đoạt lại quyền, cho đến khi nào trả lời đúng thì thôi.

Thẩm Cố Bắc cướp được nhiều câu hỏi, nhưng bởi vì trước đó cậu không huấn luyện đoạt trả lời, trả lời sai cũng nhiều hơn câu trả lời đúng, dẫn tới điểm kém hơn vài tuyển thủ khác.

Cuối cùng tính toán ra thành tích, cậu chỉ có thể đạt tới bảng thứ tám. Kết hợp thành tích thi viết phía trước, bắt được hạng ba kỳ thi cấp tỉnh.

Đối với trung học Khánh Lê mà nói, đây quả thực là chuyện chưa bao giờ dám tưởng tượng tới!

Mà bản nhân Thẩm Cố Bắc, trái lại cũng không để ý đến giải thưởng kỳ thi tỉnh.

Lấy được vé vào kỳ thi quốc gia, như vậy đủ rồi.

Trước khi thi quốc gia, các giáo viên ưu tú nhất tỉnh, sẽ tổ chức tập huấn mùa đông cho các tuyển thủ dự thi.

Đến lúc đó, cậu sẽ cùng các tuyển thủ khác, đứng cùng một điểm bắt đầu, hưởng thụ điều kiện tương tự.

Thẩm Cố Bắc có lòng tin sẽ không thua bọn họ.

"Bạn học Thẩm Cố Bắc." Giáo viên trẻ vội vàng chạy ra phòng học, gọi tên Thẩm Cố Bắc.

Thẩm Cố Bắc dừng bước chân, xoay người nhìn cô.

"Còn nhớ rõ cô không?"

Thẩm Cố Bắc trả lời, "Nhớ rõ. Phía trước kỳ thi, cô có tặng em một bộ đề, em cảm ơn."

"Đừng khách khí." Cô giáo trẻ tuổi khẽ mỉm cười, "Em phát huy giá trị của nó, chính là lời cảm ơn tốt nhất với cô, chúc mừng em lấy được hạng ba tỉnh."

"Cảm ơn cô." Thẩm Cố Bắc nắm lấy bàn tay cô vươn tới, "Xin hỏi, hôm nay muốn truyền thụ bí tịch gì cho em vậy."

"Ha ha ha, nào có nhiều bí tịch như vậy chứ?"

"Á."

"Em không cần lộ ra vẻ mặt biểu tình thất vọng, quá chân thật rồi?" Giáo viên trẻ trêu ghẹo hai câu, mới tiến vào đề chính, "Từ hiện tại đến thi quốc gia còn hơn hai tháng, thí sinh tại kỳ thi quốc gia càng giỏi, hy vọng em chuẩn bị sẵn sàng."

"Dạ."

"Trường học các em khi nào thì cho nghỉ đông?"

"Tháng 1." Thẩm Cố Bắc trả lời, "Khánh Lê không học bù."

"Lớp 12 cũng không học bù sao?"

"Phải."

"Vậy có chút... Thôi được rồi, cô đã biết. Chờ em được nghỉ đông liên hệ cô, cô sẽ sắp xếp thời gian tập huấn mùa đông."

Thẩm Cố Bắc đồng ý xong, chào tạm biệt cô.

Cậu mới vừa đi ra địa điểm thi, giáo viên mang đội cùng cô giáo phụ trách hậu cần chạy tới, vây quanh Thẩm Cố Bắc, cảm xúc gần như mất khống chế.

Giáo viên mang đội: "Thầy nghe nói em bắt được hạng ba? Thiệt hay giả?"

Thẩm Cố Bắc trả lời, "Giả."

"Hả?" Nụ cười giáo viên mang đội chậm rãi biến mất, cả người thiếu chút nữa vỡ ra.

Thẩm Cố Bắc lấy ra giấy chứng nhận tổ thi đua phát, mở ra giải thích cho ông, "Chỉ lấy được hạng ba, thứ tự thật sự chắc là thứ sáu hoặc thứ bảy."

"Đúng đúng đúng, giải ba. Do thầy, nhớ hồ đồ." Giáo viên mang đội gõ gõ não, một lần nữa khôi phục vui sướиɠ, cầm giấy chứng nhận của Thẩm Cố Bắc ngó trái ngó phải, trong miệng lải nhải nói thầm.

"Em giỏi quá, có tiền đồ!" Cô giáo kích động khích lệ cậu, chỉ kém bế Thẩm Cố Bắc lên xoay vòng vòng.

Phải biết rằng, trung học Khánh Lê thành lập nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên bắt được giải thưởng cấp tỉnh.

Giáo viên mang đội lập tức báo tin tức tốt hiệu trưởng, hiệu trưởng kích động, nửa đêm tìm người viết bảng vàng danh dự, treo lên cổng lớn trường học, để giáo viên học sinh tới tới lui lui có thể nhìn đến.

Bắt đầu từ giờ tự đọc sớm, trong trường học nghị luận khắp nơi.

Các học sinh lớp dưới đều không quen thuộc với Thẩm Cố Bắc, biết được cậu bắt được giải ba, sôi nổi cảm khái thật là lợi hại.

Thẩm Bằng lớp 11 nhìn đến giấy khen, sắc mặt tái xanh lại.

Trong lớp có người rõ tình huống gia đình cậu ta, tiến lên hỏi, "Thẩm Bằng, Thẩm Cố Bắc kia chính là anh họ của cậu à? Anh ta thật là lợi hại."

"Nghe nói lấy được giải thưởng của tỉnh, những người nộp đơn vào các trường ở tỉnh có thể được xét tuyển dựa trên thành tích. Nếu đạt giải trong cuộc thi quốc gia, hình như bạn có thể được trực tiếp xét duyệt."

"Có thể nói anh họ cậu dạy tớ không? Sang năm tớ cũng muốn tham gia thi đua."

"Tớ cũng không phải Thẩm Cố Bắc, hỏi tớ làm gì?" Thẩm Bằng sẵng giọng từ chối thỉnh cầu đối phương, dùng sức cắn chặt ngón tay cái.

Mấy năm gần đây, giao tình trong nhà cùng nhà Thẩm Cố Bắc rất kém. Cậu ta chịu mẹ xúi giục, chưa bao giờ chơi cùng Thẩm Cố Bắc, cũng không rõ tình huống học tập của đối phương.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ vẫn luôn dùng thành tích chính mình dẫm lên Thẩm Cố Bắc, dẫn tới Thẩm Bằng luôn cho rằng anh họ học tập rất kém cỏi.

Thế nào đột nhiên, anh ta lại lấy được hạng ba kỳ thi tỉnh?

Là giả rồi!

Thị trấn Khánh Lê nhỏ, tiếng gió thổi đến mau.

Hiện giờ, báo chí cùng TV bắt đầu phổ cập, mọi người thường xuyên có thể nhìn đến ai, ai, ai thông qua học tập nghịch thiên sửa mệnh, người thị trấn đều tầm quan trọng của học tập. Người lớn gặp mặt tán gẫu, không tránh được hỏi thành tích con cái.

Bởi vì tài nguyên giáo dục thị trấn Khánh Lê lạc hậu, đứa nhỏ có thể thi đậu đại học càng lúc càng ít. Nhà ai thi đậu một cái, đó đều là chuyện làm rạng rỡ tổ tông.

Mà áp Thẩm Cố Bắc vô số học sinh trong thành phố, bắt được thứ tự trong kỳ thi cấp tỉnh, đây tuyệt đối là cho người Khánh Lê tranh sĩ diện, khói bay lên từ phần mộ tổ tiên là niềm vui lớn lao.

Bác gái Thẩm Cố Bắc ra cửa mua trứng gà, nghe được vài người nghị luận.

Bà thích tán gẫu, thò lại gần hỏi sao lại thế này, kết quả liền từ trong miệng người khác, nghe được chuyện Thẩm Cố Bắc lấy thưởng.

"Lại nói tiếp, Thẩm Cố Bắc hình như là cháu trai của bà nhỉ?"

"Cháu trai bà có tiền đồ như vậy, bà là thân thích, thấy thế nào?"

"Tôi..." Bà bác sắc mặt xanh mét, tùy tiện tìm cái lấy cớ, "Hình ra tôi ra ngoài chưa đóng cửa, tôi đi trước!"

Bà bác cả trứng gà cũng không lo mua, về đến nhà, mất hồn mất vía chịu đựng một ngày.

Chờ đến Thẩm Bằng tan học về nhà, bà cuống quít giữ chặt con trai hỏi thăm tình huống.

Thẩm Bằng nghe bạn học lải nhải một ngày, trong lòng đã phiền, nổi quạu nói, "Anh ta lấy thưởng liên quan gì đến con?"

"Mày ăn thuốc nổ à? Phát tính tình gì với mẹ!" Bác giác lấy tay gõ gõ trán cậu ta, "Con ăn ngon hơn nó, mặc tốt hơn nó, vì sao nó có thể lấy thưởng mà con thì không."

"Con có chỗ nào ăn ngon hơn nó?" Thẩm Bằng tức khắc ủy khuất, "Hiện tại nó có tiền, mỗi ngày mười mấy nam sinh cùng lớp ăn, cũng là ăn bánh bao nhân thịt."

"Nó lấy đâu ra tiền? Chẳng lẽ là quả phụ kia cho?" Bà bác không quen nhất là nhìn trong tay Phương Uyển có tiền, lập tức mang theo con qua nhà Phương Uyển đòi nợ.

Đi đến cửa nhà mới phát hiện, cửa gỗ vỡ bị đóng chặt, trên ổ khóa cũng phủ một tầng bụi.

"Người đâu?" Thẩm thẩm cảm thấy kỳ quái, tìm Ngụy Diên Niên cách vách hỏi thăm, mới biết được tháng trước Phương Uyển đã vào thành phố khám bệnh.

Tuy rằng hiện tại đã xuất viện, nhưng Phương Uyển tìm được công việc trong thành phố, đoán chừng đợi ăn tết mới trở về.

"Cô ta chân tay vụng về, có thể làm cái gì?"

Ngụy Diên Niên đã biết bà bác mấy chục năm, biết tật xấu của bà, không so đo, còn nhẫn nại giải thích, "Có nhãn hiệu lớn trong thành phố nhờ dì làm nhà thiết kế, hỗ trợ may quần áo."

"May quần áo có thể kiếm bao nhiêu tiền? Chậc." Bác gái biết giá cả Phương Uyển may quần áo, không biết đủ tiền ăn không.

Ngụy Diên Niên cho rằng bà thành tâm thành ý đặt câu hỏi, liền thành thành thật thật trả lời, "Ba tháng trước, mỗi tháng 5000, làm tốt thì sau này sẽ được tăng lương."

(5000 NDT = ~ 16 triệu VND)

"5, 5000?!" Bà bác ngạc nhiên thiếu chút nữa rớt cằm.

5000 tệ, đó là tiền không ít thanh niên cường tráng làm cực khổ hơn nửa năm.

Phương Uyển chỉ may quần áo? Dựa vào cái gì?

Bác gái tuy rằng không nghĩ ra dựa vào cái gì, nhưng có hai việc bà có thể nghĩ thông suốt.

Một, hai mẹ con Phương Uyển đều có tiền đồ, tiền đồ rất tốt.

Hai, trước đó Thẩm Cố Bắc nói muốn khởi tố bà, bắt trả tiền bồi thường lại, tám phần là thật.

"Hỏng rồi." Bà bác nhìn bầu trời đen nhanh, đen tới mức không thể nhìn thấy gì.

Bà không nghĩ sai, Thẩm Cố Bắc xác thật tính toán thông qua pháp luật đòi quyền.

Chẳng qua, cậu biết rõ thưa kiện tốn thời gian hao lực. Cho nên trước mắt chủ yếu lấy học tập là chủ, chờ về sau bớt thời giờ lại mời luật sư giải quyết.

Dù sao bọn họ đã là châu chấu sau thu, nhảy nhót không được mấy ngày.

Trước mắt làm Thẩm Cố Bắc buồn phiền nhất, cũng không phải người nào đó, mà là mùa đông rét lạnh quá mức của thị trấn Khánh Lê.

Thị trấn Khánh Lê nằm ở sau lưng núi, nơi đây vào mỗi mùa đông rất nhiều không khí lạnh ngưng tụ, vào tháng 12, trận tuyết đầu mùa bao phủ toàn bộ ngọn núi, nhiệt độ đột ngột giảm xuống dưới âm.

Khu vực nông thôn không có hệ thống sưởi hơi, càng không có thứ hiếm lạ như điều hoà, làm ấm chỉ có thể dựa vào bếp lò.

Hiệu quả sưởi ấm của bếp lò, lại có quan hệ mật thiết đến đốt than.

Thời buổi này, giá than càng ngày càng cao, rất nhiều người luyến tiếc dùng sưởi ấm. Cho dù dùng lên bếp lò, chỉ có thể ấm một vòng chung quanh, rất khó làm ấm lên cả nhà.

Thẩm Cố Bắc đáng thương trời sinh sợ lạnh, mỗi ngày gió lớn lạnh thấu xương, chạy bộ buổi sáng đến trường học, với cậu mà nói quả thực là khổ hình lớn nhất.

"Nếu có máy chạy bộ thì tốt rồi."

(*)跑步机 /Pǎobù jī/: Máy chạy bộ.

"Hả?" Trịnh An Nam không nghe rõ, "Gà gì cơ?"

(*)鸡/ jī/: Con gà. Túm cái quần là hai từ giống nhau khác nghĩa, bạn Nam Nam nghe thành chữ gà á.

"Không có gì." Thẩm Cố Bắc từ từ thở dài, quấn chặt áo lông vũ trên người.

May mắn cậu có dự kiến trước, đã mua phòng trước vài đồ quần áo phòng lạnh.

Nếu không, sợ là tuổi trẻ sinh mệnh chịu không nổi mùa đông này.

Trịnh An Nam bên cạnh giống như không sợ lạnh, trên người còn mặc áo khoác mỏng, sắc mặt hồng nhuận giống bình thường.

Hắn thấy Thẩm Cố Bắc run, duỗi tay lại đây, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Cố Bắc, che ở trong lòng bàn tay của mình, "Lạnh thật."

Nhiệt độ lòng bàn tay phế vật nhỏ rất cao, làm Thẩm Cố Bắc muốn rút tay về do dự vài giây, liền mặc cho hắn nắm.

"Mau đến trường thôi." Trịnh An Nam nắm chặt tay cậu, trong lòng yên lặng cảm khái: Mùa đông thật tốt.

Hy vọng mùa đông lại dài một chút.

Mọi người đều biết, kinh phí trung học Khánh Lê có hạn, dùng biện pháp sưởi ấm đơn sơ, mỗi phòng học chỉ có thể dùng bếp lò than tổ ong bình thường nhất.

Chuyện thường xảy ra là buổi sáng khi đến trường, thì bếp lò đã tắt, phải tìm cách nhóm lại lửa.

Thẩm Cố Bắc đến trường sớm, bước vào lớp, sờ vào ống khói bếp, quả nhiên nó lại tắt.

"Lớp trưởng, tôi muốn xin biện pháp." Thẩm Cố Bắc quyết đoán quyết định xin lớp trưởng vạn năng giúp đỡ.

"Từ từ, tôi tìm người..." Trịnh An Nam thói quen muốn tìm kẻ xui xẻo, đi lớp khác xin tí lửa.

Xoay người lại phát hiện, phòng học to như vậy chỉ có hai người bọn họ.

"Thôi vậy, tôi đi." Trịnh An Nam nhận mệnh đi ra phòng học, đi dạo mấy lớp chung quanh, phát hiện chỉ có lớp 12/1 có người.

Cậu xông vào phòng học lớp, Lâm Phát Tài vây quanh sưởi ấm bên bếp lò biên vội vàng nhảy dựng lên, trốn đến một góc.

"Cậu trốn cái gì?" Trịnh An Nam đã hoàn toàn quên người này, ngoắc ngoắc ngón tay kêu cậu ta tới, phân phó nói, "Giúp một chút, bếp lò lớp chúng tôi tắt rồi."

"Được, được." Lâm Phát Tài vội vàng đồng ý, nhận mệnh mà đi lớp năm nhóm lửa.

Người bên cạnh thấy thế, phát ra một trận cười nhạo.

"Cười cái gì?"

Người nọ trả lời, "Cười Lâm Phát Tài nha, cậu ta trước kia thường xuyên qua phòng học lớp năm bắt nạt Thẩm Cố Bắc, có nghĩ đến hôm nay hay không?"

"Cậu ta bắt nạt Thẩm Cố Bắc?" Trịnh An Nam bắt giữ đến từ ngữ mấu chốt, trầm khuôn mặt hỏi, "Khi nào?"

"Hả? Chắc là lớp 11, cậu ta thường xuyên mang vài người tìm Thẩm Cố Bắc gây chuyện, còn còn nhốt người vào trong phòng thể dục... Ê, tôi còn chưa nói xong mà, sao cậu đã đi rồi?" Học sinh nói chuyện còn chưa đã thèm, không hề biết, hành vi mình tạo thành hậu quả nghiêm trọng đến Lâm Phát Tài cỡ nào.

Thẩm Cố Bắc cầm ly, sang văn phòng giáo viên chắt ly nước ấm.

Trở lại phòng học, nghênh diện đυ.ng phải một đầu heo sưng đủ mọi màu sắc.

"...... Người ngoài hành tinh?"

"hu hu hu," Lâm Phát Tài khóc cũng chưa tiếng, nức nở xin tha, "Tôi sai rồi, đừng để anh Nam đánh tôi nữa, cầu xin cậu."

"......?"