- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương
- Chương 41: Chuyện xưa
Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương
Chương 41: Chuyện xưa
Đứa trẻ mười mấy tuổi phản nghịch, khinh cuồng, luôn tự lấy mình làm trung tâm, không muốn phục tùng quản giáo.
Giáo viên cùng người lớn có nói nhiều lần "học hành cho tốt ", " học tập vì tốt cho con", rất nhiều đứa trẻ căn bản nghe không vào, ngược lại đối nghịch cùng bọn họ.
Đại khái khi mỗi người đọc sách, trong trường học luôn sẽ xuất hiện mấy " nhân vật phong vân ".
Hoặc lớn lên đẹp, hoặc thành tích ưu tú, hoặc trong nhà có tiền, hoặc đánh nhau đặc biệt lợi hại.
Trịnh An Nam thuộc về loại hình lớn lên đẹp, trong nhà có tiền, hơn nữa đánh nhau đặc biệt lợi hại.
Bốn điều đặc thù thỏa mãn ba, cho nên hắn bắt đầu từ lớp mười, danh tiếng đã vang vọng toàn bộ trung học Khánh Lê, bạn học toàn trường hoặc ít hoặc nhiều sợ hắn.
Trong lời đồn, nơi chốn đều là trung học Khánh Lê là đàn em của Trịnh An Nam, chỉ cần hắn nhìn không thuận mắt ai, xuất hiện một lần phải đánh một lần.
Các bạn học đi vào trường, có lẽ không sợ bị giáo viên phê bình, nhưng khẳng định sợ bị giáo bá theo dõi.
Mà hiện tại, Ngô Diệu đề bạt Trịnh An Nam thành lớp trưởng lớp năm. Từ nay về sau, " ác mộng " của bạn học lớp năm bắt đầu rồi.
Trịnh An Nam chưa từng đảm đương lớp trưởng, cũng lười hỏi kinh nghiệm cùng các lớp trưởng khác.
Phương thức quản lý của hắn rất đơn giản, nói yêu cầu sắp xếp, đều giao cho các cán bộ khác, bản thân phụ trách trách nghiệm thu thành quả.
Lớp tổng vệ sinh, hắn để uỷ viên vệ sinh phân phối danh sách, sau đó đối chiếu danh sách, nắm toàn bộ bạn học trong lớp nhét vào từng vị trí.
Giờ tự học sớm ngâm nga, hắn yêu cầu người đại diện lớp ngữ văn khoanh tròn điểm trọng điểm. Chờ cậu ta kiểm tra xong, Trịnh An Nam chỉ phụ trách thu danh sách, chọn được mấy tên nhãi xui xẻo.
Nghiêm túc nói tiếp, công việc Trịnh An Nam không phụ trách nhiều, cố tình hiệu quả đặc biệt tốt. Ngắn ngủn mấy ngày, lớp năm trở thành lớp có phạm vi học tập căng thẳng nhất.
Giáo viên ngữ văn ngẫu nhiên kiểm tra đọc thuộc lòng, chỉ có lớp năm mới đọc thuộc lòng hết. Bình thường kỷ luật trong lớp rất hỗn loạn, chỉ cần anh Nam rống lên một tiếng, trong vòng ba giây sẽ lặng ngắt như tờ.
Ngô Diệu đối với thành quả công việc của Trịnh An Nam, cực kỳ vừa lòng, cảm khái người Thẩm Cố Bắc đề cử quả nhiên có dáng vẻ.
Bạo lực trị quốc tuy rằng không thể thực hiện, nhưng hữu dụng, khó trách triều Tần có thể thực hiện nhất thống.
—— nhưng mà, Trịnh An Nam cũng không phải đều bạo lực với mọi người.
"Thẩm Cố Bắc." Đại diện môn văn thấy Thẩm Cố Bắc đi vào phòng học, vội vàng gọi cậu lại nói, "Kết thúc thời gian tự học sớm, có kiểm tra thuộc lòng. Cậu mấy hôm trước không tới học, cho nên cậu phải bổ sung bài tập về nhà mấy hôm trước."
"Bổ sung cái gì?" Trịnh An Nam tình thế cấp bách, trước mặt mọi người thiên vị, "Cậu ấy vừa khỏi bệnh, cậu đã thúc giục bổ sung bài tập, có nhân tính hay không?"
Đại diện môn ngữ văn:......
Bạn học khác:......
Anh Nam, thời điểm anh phạt tụi tui chép một trăm lần, có nhân tính hay không?
Nam sinh hàng sau nhịn không được, giơ sách ngữ văn lên che miệng, nhẹ giọng càm ràm, "Anh Nam, anh thấy sắc quên nghĩa!"
"Ai nói?" Trịnh An Nam nheo mắt lại, nguy hiểm đảo mắt qua vài vị tình nghi, tối tăm nói, "Các cậu nếu cảm thấy một trăm lần quá ít, vậy thì phạt chép một ngàn lần."
Mấy cái nam sinh sợ tới mức dừng thảo luận, nâng sách giáo khoa lên, tập trung học thuộc lòng.
Thẩm Cố Bắc vừa vặn đi đến chỗ ngồi, nâng khóe môi cười khẽ.
"Cười cái gì?" Trịnh An Nam nhíu mày, "Buồn cười sao? Đừng quên ai hại tôi thành lớp trưởng."
"Ừm, đã quên rồi."
"Cậu...!" Trịnh An Nam thở phì phì mài răng hàm, một biện pháp với cậu cũng không có.
Giữa trưa, Lý Thiếu Hà quả nhiên rất đúng giờ, sớm canh giữ ở cổng trường đưa cơm.
Ngoại trừ cơm trưa ra, còn có rất nhiều đồ ăn vặt, đứa nhỏ cách vách đều thèm đến khóc.
Trịnh An Nam lễ phép nói cảm ơn, tiếp nhận đồ vật. Dựa theo hứa hẹn, chia đồ ăn cho những người nhớ nhanh nhất, bọn họ cảm động nước mắt lưng tròng.
Tuy rằng chấp pháp của anh Nam là bạo lực mỗi ngày, nhưng ăn que khoai tây chiên vị ớt bò khô, thật thơm ghê!
Chia đồ ăn vặt xong, Trịnh An Nam tìm được Thẩm Cố Bắc, muốn cùng cậu dùng cơm trưa.
"Nhanh ăn đi, cậu cảm mạo nhiều ngày như vậy, đều đói... Béo." Trịnh An Nam cúi đầu nhìn cậu, thật sự nói không nên lời chữ " gầy ".
Cảm mạo mấy ngày nay, Thẩm Cố Bắc hủy bỏ chạy bộ buổi sáng mỗi ngày, mỗi ngày nằm trong nhà ăn vặt, khuôn mặt nhỏ mắt thường có thể thấy được hồng nhuận hơn rất nhiều.
Thẩm Cố Bắc tiếp nhận chiếc đũa, "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì?" Trịnh An Nam sửng sốt.
Thẩm Cố Bắc bổ sung, "Cảm ơn dì."
"Hả." Trịnh An Nam xua xua tay, "Không cần thiết, bà chỉ là chân chạy vặt, cơm do bà ngoại tôi làm."
"Hửm?"
Trịnh An Nam gắp miếng đồ ăn, nhét vào trong miệng, hàm hồ nói, "Bà ngoại làm cơm, tôi tốt xấu cũng ăn mười mấy năm, có thể nếm ra được."
"Nuốt xuống đi rồi nói tiếp."
"...... À." Trịnh An Nam ngoan ngoãn nhai hai cái, đem đồ ăn trong miệng nuốt vào trong bụng, lại uống lên ngụm cạnh.
Thẩm Cố Bắc tiếp tục nói, "Hiện tại cậu có ý gì?"
"Có nha!" Trịnh An Nam trả lời xong, mới hỏi ngược lại, "Y về phương diện gì?"
"Về mẹ cậu."
"À, bà sao." Trịnh An Nam liếʍ môi, tự sa ngã nói, "Tùy duyên vậy."
"Hửm?"
"Mẹ của tôi, hiện tại bà đối xử với tôi khá tốt, cũng chỉ ở mặt ngoài." Trịnh An Nam cúi đầu, ngữ khí đứng đắn hiếm có, "Tôi không cảm nhận được thật lòng từ bà."
Mỗi lần gặp mặt, nụ cười Lý Thiếu Hà luôn biểu lộ ở mặt ngoài, trong miệng nói " quan tâm "" yêu thương ", thoạt nhìn giống người mẹ từ ái.
Trên thực tế, cái gì Trịnh An Nam đều không cảm thụ được.
Đền bù của bà quá có lệ, tình thương của mẹ quá dối trá.
Muốn lưu hắn lại, lại bủn xỉn trả giá cho dù có là một chút tình ý.
"Suy cho cùng, chia cắt lâu như thế. Qua đi mười mấy năm, bà sinh hoạt trong một căn nhà khác, coi những người đó thành người nhà." Trịnh An Nam nói tới đây, muốn biểu đạt vài điều.
Nề hà ngữ văn không giỏi, từ ngữ thiếu thốn, nói một lúc lâu đều không diễn tả hết ý.
"Dù sao... Chính là..." Trịnh An Nam nêu ví dụ, "Tôi rõ ràng là con trai do bà sinh ra, lại có cảm giác, như đang gặp mẹ kế."
"Ừm." Thẩm Cố Bắc thế mà có thể lý giải cách hắn nói, "Cậu, đừng khổ sở."
"Khổ sở? Mới không đâu!" Trịnh An Nam cười cười nheo đôi mắt lại, thúc giục nói, "Ai nha, cậu mau ăn cơm đi, cơm sắp nguội rồi."
"Được, cậu cũng ăn đi."
"Ừa ừa."
—— đã từng, Trịnh An Nam nho nhỏ cõng cặp sách, nhìn đến đứa nhỏ khác đều nhào vào trong ngực mẹ, mà chính mình lại chẳng có gì, đã từng khổ sở rất lâu đó.
Hiện tại sẽ không.
Bởi vì, bên người hắn cũng có người thương.
"Cậu lại để lại đùi gà cho tôi, tôi đã ăn một cái rồi."
"Ăn nhiều một chút." Thẩm Cố Bắc nhàn nhạt nói.
Không đợi Trịnh An Nam cảm động, giọng nói ác ma nho nhỏ vang lên bên tai.
"Cậu trừ bỏ ăn cơm, cũng không còn tác dụng khác."
"Này!"
Người tên Thẩm Cố Bắc này rất kỳ quái, lãnh đạm, xa cách, quá mức lý trí, bộ dáng rất khó ở chung.
Chân chính tiếp cận rồi, mới phát hiện cậu đối xử với người chung quanh đều rất ôn nhu.
Giống như có cây kem, cắn vỏ băng bên ngoài, mới có thể nếm đến lớp bơ thơm ngọt mềm mại.
Thẩm Cố Bắc không có thuật đọc tâm, cũng không biết bạn nhỏ Trịnh An Nam đang dùng so sánh ngộ nghĩnh thế nào để hình dung mình.
Cậu sờ sờ đầu tóc mềm mại của Trịnh An Nam, yên lặng nghĩ: Tên ngốc thảm thế, mình miễn cưỡng đối xử với cậu chàng tốt hơn vậy.
**
Thành phố Phù Khê, nhà họ Trịnh.
Trong sân chiếc lá vàng cuối cùng cũng rơi xuống, Trịnh Thành một mình đứng phía trước cửa sổ, ánh mắt xuyên qua tầng mây đen nghìn nghịt. Nhìn ra xa về phương hướng nào đó.
"Chồng ơi."Phu nhân Trịnh trang điểm hoa hòe lòe loẹt đi vào trong phòng, "Kêu em lại đây có chuyện gì sao?"
"Sau này không cần gọi tôi là chồng," Trịnh Thành không quay đầu lại, trực tiếp tuyên bố, "Chúng ta ly hôn."
Vẻ mặt phu nhân Trịnh trở nên vi diệu, tự đánh tinh thần nói, "Chồng, anh đang đùa gì vậy?"
"Tôi không nói giỡn." Trịnh Thành trở tay ném qua một cái folder, "Nhìn xem cô đã làm chuyện tốt gì."
Bên trong Folder, rớt ra rất nhiều ảnh chụp, đều là chứng cứ phu nhân Trịnh có cử chỉ thân mật với người đàn ông bất đồng.
"Anh lại tìm người điều tra tôi?" Phu nhân Trịnh biết sự tình không có cơ hội xoay chuyển, đơn giản cũng xé rách mặt, "Việc này có thể trách tôi sao? Trịnh Thành, anh tự vuốt lương tâm của mình, đã bao nhiêu lâu anh chưa đến phòng tôi."
Trịnh Thành trầm mặc.
"Anh không thể sinh, anh nản lòng thoái chí, có liên quan gì đến tôi?" Phu nhân Trịnh càng nói càng tức, xé nát ảnh chụp nói, "Ly hôn thì ly hôn, ngày tháng khốn kiếp này, tôi đã sớm chịu không nổi nữa."
Trịnh Thành: "Ngày mai tôi sẽ bảo luật sư đưa hiệp nghị ly hôn cho cô ký."
"Ha, ly hôn còn muốn tính toán, không hổ là anh." Phu nhân Trịnh đã sớm không còn cảm tình với ông, trào phúng nói, "Tôi biết, anh muốn để lại gia sản cho con trai anh. Đáng tiếc, con trai ông vốn không nhận anh."
Trịnh Thành lại lần nữa trầm mặc.
"Tôi còn có buổi hẹn, gặp sau." Phu nhân Trịnh dẫm giày cao gót, không hề lưu luyến rời đi.
Để lại một mình Trịnh Thành đứng phía trước cửa sổ, rơi vào hồi ức xưa cũ.
Nhớ rõ lúc đứa nhỏ kia được sinh ra,cũng là mùa đầu thu cuối đông.
Lúc ấy, ông đã chia tay với Lý Thiếu Hà.
Nhưng đứa nhỏ trong bụng bà đã lớn, không thích hợp để phá thai, đành phải sinh ra.
Trịnh Thành đi đến bên ngoài phòng trẻ con, nhìn từ xa.
Con trai mình đang an tĩnh ngủ, không khác gì đứa nhỏ khác.
Chỉ là đứa nhỏ khác có cha mẹ chăm sóc, mà con trai ông thì không có.
Lý Thiếu Hà sinh con xong, phảng phất vứt bỏ được rác rưởi, không muốn xem nhiều thêm. Chờ đến lúc xuất viện, ông ngoại hắn cầm một chiếc sọt đi chợ, tùy tiện đặt đứa bé vào, thở ngắn than dài mang về nhà.
Trịnh Thành cũng từng hối hận, đó dù sao cũng là cốt nhục chính mình. So với ném đến Khánh Lê chẳng quan tâm, chi bằng giao cho anh chị em họ, ít nhất còn có thể nhìn hắn lớn lên.
Nhưng khi đó, cha mẹ đã chuẩn bị xong việc hôn nhân của ông, ông không có biện pháp phản kháng, cũng không thể làm bố vợ biết chuyện về đứa bé.
"Aiz..." Trịnh Thành nhìn ngoài cửa sổ, từ từ thở dài, "Hy vọng con có thể hiểu nổi khổ của ba."
"Nỗi khổ?" La Thanh đi vào trong thư phòng hỏi, "Ông chủ, ông có bao nhiêu nỗi khổ?"
"Sao lại là cậu?"
"Ông chủ, ông kêu tôi tới."
"À phải." Trịnh Thành nhớ tới chuyện chính, đem phong thư chuẩn bị tốt đưa cho anh ta, "Đây là tiền lương bốn tháng, chờ tháng sau, cậu không cần tới làm nữa."
"Được, tôi đang muốn đề cập với việc từ chức với ông." La Thanh vui vẻ tiếp nhận phong thư, tiếp tục hỏi ông có nỗi khổ gì.
Trịnh Thành vừa lúc nghẹn đến mức hoảng, liền lấy mở đầu "tôi có người bạn", tô đẹp chuyện xưa xong, mới kể cho La Thanh.
"Nếu cậu là đứa bé kia, cậu có thể lý giải cho bạn tôi sao?" Trịnh Thành đầy cõi lòng hy vọng hỏi.
"Tôi?" La Thanh chỉ chóp mũi chính mình, lớn tiếng nói, "Tôi nhất định không hiểu!"
Trịnh Thành:......
"Bị đơn phương được đưa vào thế giới là tôi, bị bỏ rơi là tôi, lẻ loi lớn lên cũng là tôi. Hiện tại bởi vì ông... bạn của ông, một câu có khổ, tôi nhất định phải tha thứ, dựa vào cái gì?"
"Chính là..." Trịnh Thành ý đồ biện giải.
"Không có chính là gì cả!" La Thanh đánh gãy ông, "Ông chủ Thẩm của chúng tôi đã nói, chưa trải qua đau khổ của người khác, lại khuyên người thiện lương. Nếu từ nhỏ ông bị cha ném, mười bảy năm sau ông lại phát hiện cha mình không sinh trứng khác được, lại muốn nhặt ông về, ông đồng ý không?"
+
Trịnh Thành á khẩu không trả lời được.
Biết vậy tôi không nên hỏi cậu!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cá Mặn Ngu Ngốc Cũng Muốn Yêu Đương
- Chương 41: Chuyện xưa