Ngu Tri Dao chuẩn bị mang Lạc Vân Dã ngự đao phi hành, ai ngờ con Trư đại yêu tu vi thâm hậu phía sau ngửi mặt lên trời gầm thét, một uy áp nặng nề hạ xuống, hoàn toàn không có cách nào phi hành được.
Một ít yêu thú đến Thiên Nhân cảnh sẽ thức tỉnh kỹ năng thiên phú của mình.
Con Trư đại yêu này thức tỉnh chính là lĩnh vực trọng lực.
Áp lực nặng nề đè ép hai người giống như có thể nghe được tiếng xương cốt vang lên, Lạc Vân Dã không buông tay, hắn lại quăng ra một tờ linh phù, ở sau lưng Trư đại yêu đã nhanh chóng đến gần.
Ngu Tri Dao ném Tiểu Ngư kiếm ra, cản đại yêu lại.
Nhưng chẳng biết tại sao, rõ ràng đại yêu Thiên Nhân cảnh có thể tùy tiện gϊếŧ chết bọn họ, nhưng hình như đuổi theo một đoạn lại dừng lại.
Ngu Tri Dao nhướng mày một cái, cảm giác không đúng lắm. Lúc này Lạc Vân Dã đã kéo nàng hối hả chạy đến chân núi.
Tối nay ánh trắng rất tốt, hình như chân núi bị bao phủ bởi một tầng sương mù mông lung.
Ngu Tri Dao vội vả la lên: "Chờ một chút!"
Lạc Vân Dã cũng cảm thấy không đúng, mới vừa thả chậm tộc độ, trọng lực quanh thân hai người bỗng nhiên thả lỏng một chút.
Sau đó vốn dĩ tốc độ bình thường của hai người không có trọng lực đè trở nên nhanh hơn, hoàn toàn không thể dừng lại được. Ngu Tri Dao chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Vân Dã kéo nàng xông vào bên trong sương mù mông lung.
Sương mù đen lặng lẽ tản đi, lộ ra toàn cảnh giấu bên trong.
Nhà hai bên chỉnh tề, liếc nhìn không thấy điểm cuối. Xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ếch kêu. Phần lớn nhà đều đã tắt đèn, tối thui, có một ít nhà mơ hồ còn có ánh sáng.
Ngu Tri Dao quay đầu lại, nhìn về phía bia đá dựng ở cửa thôn, trên bia đá có khắc ba chữ thôn Đồ Long.
Nàng nhíu chặt mày, trực giác cảm thấy có chuyện không hay.
Lạc Vân Dã buông tay nàng ra, liếʍ đôi môi đã trắng bệch, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy, có lẽ chúng ta đã vào thôn "không thể nói".
Ngu Tri Dao: "..."
Còn cần nói sao, thôn bình thường nào lấy loại tên này chứ.
Thôn Đồ Long.
Vừa nghe đã không dễ chọc rồi.
"Trư đại yêu kia sống chết đuổi theo phía sau, cố ý muốn ép chúng ta vào thôn này. Nếu không thể tránh thoát, vậy thì nhìn xem rốt cuộc bên trong này có thứ cổ quái gì." Hiển nhiên tâm tính của Ngu Tri Dao rất tốt, rất nhanh đã thích ứng được tình huống nguy hiểm hỏng bét của mình.
Lạc Vân Dã lo lắng nàng sợ, an ủi nàng: "Tiểu Ngư cô nương, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi. Thuở nhỏ ta gặp vô số chuyện nguy hiểm, chẳng qua vận may ta rất tốt, đều có thể chuyển nguy thành an."
Ngu Tri Dao: "..."
Lại có chút đạo lý!
Theo như lời hắn nói, vậy tiểu Trúc cơ này gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng cũng không biết là mấy lần, coi như đuôi Cửu vĩ hồ rụng đuôi cũng không bằng chuyện hắn gặp phải. Lạc Vân Dã có thể bình yên vô sự, đây đúng là một loại may mắn.
Mặc dù hôm nay vẫn đi vào một nơi nguy hiểm khác.