Hắn ta quất khăn vải trắng trong tay lên vai, lúc tiễn hai người đi, còn nói thêm một câu: "Ngày mai hai vị cũng có thể tới Linh Lung các thử vận may một chút."
Ngu Tri Dao thuận miệng nói: "Nhất định nhất định, món ăn rất ngon, có thời gian lại đến."
Trên đường trở về, Lạc Vân Dã vẫn còn đang trong hoảng hốt.
Không cần tính tiền?
Trong cuộc đời mười chín năm ngắn ngủi của hắn, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Tình huống mà hắn thường xuyên gặp phải là, món ăn mình muốn ăn hôm nay bị bán hết, túi tiền bị mất, đầu bếp thất thủ nấu ra món ăn có mùi vị khó ăn.
Hôm nay đúng là bị mất túi tiền.
Nhưng ăn cơm không tính tiền vẫn là lần đầu tiên gặp được.
"Hôm nay ta mời công tử ăn cơm lại được miễn phí." Ngu Tri Dao xách bánh ngọt Bách hoa còn dư lại gói mang về, "Công tử vận may thật tốt, tiết kiệm không ít tiền cho Tiểu Ngư."
"Là ngươi gọi bánh Bách hoa." Lạc Vân Dã nói.
"Vậy ngươi là người chiếm được bàn thứ một trăm." Ngu Tri Dao cười cong mắt: "Hôm nay chúng ta, thiếu ai cũng không được."
Lạc Vân Dã nheo mắt lại.
Trong lòng hắn có dự định, liếc mắt tới, muốn hỏi gì đó nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Hắn suy nghĩ trong chốc lát, tỉnh bơ dò hỏi: "Tiểu Ngư cô nương là tới trấn Thanh Châu tìm huynh trưởng sao?"
"Không phải." Ngu Tri Dao lắc đầu, bịa lý do: "Huynh trưởng kia là bạn chơi khi còn bé của ta, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi, Hôm nay thấy công tử hơi quen mắt, còn tường rằng là huynh ấy. Còn về tới trấn Thanh Châu, chỉ là bởi vì nơi này là trạm đầu tiên trên đường đi về phía Đông của ta thôi."
Lạc Vân Dã không ngờ đến huynh trưởng này lại không phải là ruột thịt, còn chưa kịp phản ứng, đã bị lời tiếp theo của Ngu Tri Dao làm cho kinh động.
Một đường đi về phía Đông?
Trùng hợp như vậy?
Lạc Vân Dã không hiểu: "Tại sao Tiểu Ngư cô nương lại muốn đi về phía Đông? Theo ta biết, nếu cứ đi về phía Đông sẽ có một ít địa vực có nguy hiểm trùng trùng, nếu bên cạnh không có người bảo vệ, rất có thể sẽ chết ở chỗ này."
"Ta muốn đi đến Vân Cảnh thánh địa nha!" Ngu Tri Dao cố làm ra vẻ nghé con mới sinh không sợ cọp, môi mím chặt, tức giận siết chặt quả đấm giơ lên cao: "Công tử, ngươi không biết, tiểu tông môn của ta rất đáng hận! Suốt ngày sư huynh sư tỷ đều muốn sỉ vả ta, ta bị khi dễ rất thảm. Lúc này là ta len lén chạy ra khỏi môn phái, muốn bái nhập Vân Cảnh thánh địa, tương lai tiền đồ sáng lạn, để cho bọn họ không với cao nổi!"
"Trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy." Đôi mắt của Lạc Vân Dã cũng tràn đầy tĩnh mịch: "Tiểu Ngư cô nương không biết, ta cũng không chịu nổi sự nhục nhã trong tông môn mới trốn ra. Bọn họ bắt nạt ta, làm nhục ta, ở sau lưng mắng ta là quỷ xui xẻo, nói ta là quái vật. Môn phái phân phát linh thạch cho tất cả đệ tử, nhưng lại không cho ta bất kỳ linh thạch tu luyện nào. Lại trách ta tu vi yếu kém, thật lâu vẫn chưa đột phá Khai Thiên cảnh. Lúc Chưởng môn cho gọi ta đến, cung điện dưới đất đột nhiên sụp đổ, rõ ràng là do xây cất có vấn đế lại đổ chuyện này lại đầu ta, suýt chuýt nữa gϊếŧ ta. Các loại đổ tội này nhiều vô số kể, sau đó ta nghe nói Vân Cảnh Thánh địa đối xử công bằng với các tu sĩ, cho nên mới chạy ra khỏi môn phái đi đến đó thử vận may."
Nghe xong thảm trạng của Lạc Vân Dã, Ngu Tri Dao thiếu chút nữa kêu lên một tiếng.
Má nó? Thảm như vậy?
Có chút thú vị nha!
Vậy có phải nàng nên càng thảm hơn hắn để tranh thủ đồng tình hay không?
Lúc này Ngu Tri Dao cưỡng ép nặn ra chút nước mắt trong hốc mắt, oán hận nói: "Công tử không biết, thưở nhỏ vận khí của ta tốt một chút, đi ra ngoài lịch luyện thỉnh thoảng sẽ nhặt được bảo bối, cho nên vô cùng bị các đồng môn ghen ghét. Từ nhỏ đến lớn, bảo bối ta nhặt được đều bị người trong môn phái cướp đi, chưởng môn trưởng lão không thèm quan tâm đến, thậm chí gia nhập vào đám cướp đoạt, ta bị khuất nhục như vậy suốt hơn mười năm! Ta thật sự quá thảm!"
"Tiểu Ngư cô nương." Hốc mắt Lạc Vân Dã cũng ướŧ áŧ, một giọt nước mắt rơi xuống: "Ta và ngươi khác nhau. Ta đi ra ngoài lịch luyện, chưa từng nhặt được bảo vậy, gặp phải đều là trợt té sườn núi, rơi vào khí độc, yêu thú đuổi theo... Thậm chí có lúc ông trời còn hạ thiên lôi xuống đánh ta, đến nay đã ba lần, may mắn vận may ta tốt, mới có thể sống sót."
"Tê..." Lúc này Ngu Tri Dao thật sự phát ra tiếng cảm thán rồi.
Nàng cũng đã từng bị thiên lôi đánh, cảm giác kia... Thật sự không thể chịu nổi.
Huynh đệ này cũng lớn gan thật, chỉ là một Trúc cơ sợ là không biết uy lực của thiên lôi, lại tự bịa ra mình bị thiên lôi đánh ba lần mà còn có thể sống sờ sờ? Tu sĩ Thiên Nhân cảnh cũng không dám nói như vậy.
Sau đó còn thiết lập hình tượng người may mắn làm thế nào cũng không chết.
Gặp phải nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, còn cảm thấy may mắn.
Lợi hại lợi hại! Không sánh bằng không sánh bằng.
Huynh đệ này còn thảm hơn nàng, cảnh giới đã nâng cao một bước!
Ngu Tri Dao vô cùng bội phục.
Vì vậy, nàng lau nước mắt không tồn tại, bi thương nói: "Công tử, ngươi thật thảm."
Lạc Vân Dã nghẹn ngào: "Tiểu Ngư cô nương, ngươi cũng thảm."
"Nếu không ngại-- chúng ta đồng hành cùng nhau đi?" Hai người đồng thanh nói.
Lại liếc mắt nhìn nhau.
Rất tốt.
Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã: Có quan hệ rồi!
Hai người nhanh chóng dời tầm mắt, lau sạch nước mắt mới vừa rồi cố gắng nặng ra bán thảm.