Chương 9

“Đủ chưa?”

Sếp Tề bổ nhào về phía trước bắt tay: “Đủ rồi, đủ rồi, ngài…”

Một cây kiếm chặn ông ta lại.

Sếp Tề sững sờ.

Khanh Khâm bật cười: “Bảo đao tặng anh hùng.”

Sếp Tề mặt mày hớn hở ôm kiếm vào trong lòng: “Vậy thì tôi sẽ thảo luận với trợ lý của ngài.”

Khanh Khâm khẽ gật đầu, cùng Mạnh Điệu đang ngồi bên trái rời đi.

Khanh Khâm hít một hơi thật sâu, gục trên bàn:

“Mạnh Yểu, gọi thêm cho tôi 10 cốc kem nữa.”

Nụ cười của Mạnh Yểu giống như được đo bằng thước kẻ: “Xin lỗi, ngài Khanh, điều này không nằm trong chi phí tổ chức tiệc chiêu đãi thương nghiệp, cần tính vào tài khoản cá nhân, mà bây giờ ngài đang nợ hàng chục triệu.”

Khanh Khâm uất ức nhưng không nói, khuôn mặt anh trầm mặc. Sau đó ngầm quyết định trong lòng đi phá hoại nhà máy, bởi anh muốn tranh thủ từng ngày để có thể sớm đạt được tự do tài chính.

Lúc này, một phòng riêng khác được mở ra.

Một đôi chân thon dài, thẳng tắp đi ra, từng bước đi có lực và đầy mạnh mẽ hướng về phía trước. Cơ thể mang theo khí chất mạnh mẽ, xuất chúng được bao bọc trong bộ đồ sang trọng, giống như một con sư tử đang chờ đợi con mồi, tràn đầy cảm giác xâm lược.

Người đàn ông đeo kính râm, nhìn chằm chằm vào bóng dáng ở cuối hành lang.

“Lâu Tuyền, nhìn gì vậy?” Người quản lí có chút ngạc nhiên.

“Mèo Ba Tư.”

“Hả?”

“Đi rồi!”

Bên trong một căn phòng riêng khác, vẻ mặt của Mạnh Điệu giống như phủ sương giá, từ trên cao nhìn xuống, hùng hổ doạ người: “2 trăm nghìn đã là một cái giá rất hợp lý rồi.”

Sếp Lý vừa ôm kiếm, vừa lấy khăn liên tục lau mồ hôi.

Trên bàn là hiệu suất thị trường trước kia của Thất Bảo, số liệu vô cùng chính xác, từng chữ sắc như dao, cắt từng đường từng đường một, khiến cho giá ông ta đã định trước trong lòng phải hạ xuống từng chút một.

“Ngài Khanh biết rõ công thức bí mật này có giá trị như thế nào! Trên thị trường, ông tuyệt đối sẽ không tìm thấy ai trả giá cao hơn chúng tôi.” Mạnh Điệu tiếp tục nói: “Hy vọng sếp Tề có thể bỏ xuống những suy nghĩ nhỏ nhặt, biết khi nào nên dừng lại, và phải biết hài lòng với những gì mình có, tham lam sẽ làm hại chính mình.”

Cô vừa dứt lời, người đàn ông trẻ tuổi mặc Haori màu trắng đang được phục vụ đưa tới chỗ chiếc Mercedes màu đen giống như cảm nhận được điều gì đó, liếc mắt nhìn về phía bên này, khuôn mặt lạnh lẽo như nước.

Sếp Tề run cầm cập, ông chủ mới lai lịch không rõ này đừng bảo là một tên xã hội đen đấy nhé? Khí thế của người này anh quả thật không thể xem thường!

Chút lòng tham cuối cùng vẫn còn cố gắng chống đỡ, sếp Tề mạnh dạn nói: “Cho tôi thêm chút thời gian suy nghĩ.”

Mạnh Điệu gật đầu, thầm ghét bản thân mình thiếu kinh nghiệm, không nhìn ra được người này là một người yêu tiền hơn mạng, khiến cô bỏ lỡ cô hội thể hiện năng lực của mình trước mặt ông chủ mới.

Cô có chút chán nản báo cáo chuyện này với Khanh Khâm.

“Sao bọn họ chỉ ra giá 2 trăm nghìn, tôi đưa ra 3 trăm nghìn cơ mà!” Khanh Khâm kinh ngạc, qua nhiên hai người bọn họ chính là chướng ngại trên con đường phá sản của anh.

Tay Khanh Khâm nhanh như gió, không do dự chút nào trả lời: “Giá cả này phải tăng lên gấp đôi.”

“Nhưng định giá của công thức này nhiều nhất cũng chỉ được 2 trăm nghìn.” Mạnh Điệu nghĩ tới phần lớn vốn khởi nghiệp đã bị ông chủ mới phung phí, bày tỏ sự nghi ngờ của mình.

“Thứ chúng ta mua không phải công thức, mà là sự cam tâm tình nguyện. Cô thử nghĩ xem công thức đó là do tổ tiên truyền lại, về mặt đạo đức ông ta tự nhiên chiếm ưu thế. Nếu như chúng ta dựa vào công thức này chinh phục được đại bộ phận người dân, ông ta đột nhiên nhảy ra gán cho chúng ta tội danh cướp công thức thì phải làm sao? Cho nên ta không những phải dùng giá thị trường thu mua, mà còn phải dùng một mức giá khiến cho mọi người cảm thấy không đáng chút nào.”

Mạnh Điệu do dự, cô ấy quay đầu lại, đúng lục đυ.ng phải sếp Tề với vẻ mặt đầy đau đớn đang đi tới.

“Tôi cảm thấy cái giá này…”

“Sếp Khanh nói có thể ra giá 4 trăm nghìn!” Mạnh Điệu không kiên nhẫn giơ tay lên.

Sếp Tề mở to mắt, gân xanh nổi lên trên trán, thở dốc như một con cá mất nước, cuối cùng ngã xuống mặt đất.

Bởi vì phấn khích quá mức dẫn đến ngất xỉu, ông ta được đưa vào bệnh viện, lúc tỉnh lại nhìn thấy Mạnh Điệu đang ngồi bên cạnh, vô cùng nhiệt tình nói:

“Nói với sếp Khanh, tôi nhận cậu ấy là em trai của tôi, từ giờ trở đi cậu ấy chính là thế hệ thứ tư thừa kế công thức bí mật của chúng tôi.”

Mạnh Điệu nhìn ông ta rơi vào trầm tư, lặng lẽ tiếp tục viết vào nhật kí quan sát ngày hôm nay.

Cách dùng người của sếp Khanh vô cùng tuyệt vời. Trong việc thu mua công thức, anh ấy cẩn thận “đánh, ép, thu, gộp” bí quyết bốn chữ thành công.

Đầu tiên xây dựng uy tín, vào lúc sếp Tề đến muộn lập tức áp đảo tinh thần, đây là chữ “đánh”, giống như một cây gậy gϊếŧ người.