Chương 8

Bọn họ còn bàn luận thêm vài câu nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt đang tốt lên của ông chủ mới lại trầm xuống, ngay lập tức cụp đuôi không nói thêm gì nữa.

Thế nào mà họ lại có thể quên được người này cũng là hôm nay mới xuất hiện, là thế hệ tài phiệt đời thứ hai được xe hơi sang trọng đưa đón?

“Đưa cho tôi xem văn kiện của vụ kiện thương hiệu, hãy để nhóm luật sư giỏi nhất của chúng ta đi, nhất định phải hạ bệ công ty này bằng mọi giá.” Trương Sơn khí thế lớn ngồi trên ghế văn phòng, gõ mặt bàn nhấn mạnh.

Anh ta không ngờ rằng mình đã gặp đối thủ của vòng đầu tiên sớm như vậy, nghĩ tới sự chênh lệch giữa hai công ty, ngoảnh mặt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ sát đất, lộ ra nụ cười lạnh lùng.

Trưa ngày thứ hai, Khanh Khâm quyết định đến một nhà hàng đồ Nhật đạt chuẩn Michelin, thảo luận về việc mua lại công thức với sếp Tề.

Lúc sếp Tề tới, bữa ăn đang lên đến cao trào.

Đầu bếp đang dùng dao cắt miếng cá màu đỏ tươi thành từng miếng nhỏ.

“Đây là phần bụng của cá ngừ vây xanh.” Một nữ nhân viên phục vụ mặc kimono đứng bên cạnh, giới thiệu.

Phía sau bàn tiệc, thanh niên trẻ tuổi mặc Haori màu trắng, tóc dài xõa ra sau, đeo kính gọng vàng, dây xích vàng tinh xảo buông thõng bên mặt, thắt lưng đeo một thanh kiếm dài khiến cho anh ta mang theo vài phần sát khí.

Ngồi hai bên phía sau anh ta là một cặp chị em, có cảm giác như thể những người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trong lòng anh ta, mặc cho anh ta trái ôm phải ấp.

Sếp Tề vốn muốn lợi dụng việc đến muộn để nâng cao giá trị của mình, kết quả lại thấy một màn này.

Ông ta nhìn cái bụng bia của mình, sờ lên chiếc đầu hói không một cọng tóc nào, lăn lộn trên thương trường nhiều năm, lần đầu tiên sinh ra cảm giác tự ti, đứng ngoài cửa một lúc, không thể tiến vào cũng không thể lùi lại.

Khanh Khâm không nhìn, nuốt vào một miếng bụng cá ngừ, vị béo ngậy thơm ngon hơn cả thịt bò Wagyu tan chảy trong miệng, khiến cho anh ấy chưa uống đã say, những miếng sushi với những hình dáng khác nhau bất ngờ xuất hiện, mang theo hương vị càng phong phú hơn, trung hoà sự béo ngậy.

Anh ấy nhắm mắt tận hưởng một lúc, cuối cùng dường như nhận ra sự hiện diện của sếp Tề, chìa tay làm động tác mời.

Sếp Tề chỉ cảm thấy khí thế của mình suy yếu dần, phảng phất nhớ lại tình cảnh những năm tuổi trẻ đứng trước thương nhân Nhật Bản lôi kéo đầu tư, không ngừng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi tới muộn…”

Khanh Khâm lắc đầu, có chút cứng rắn nói: “Ngồi xuống, ăn cơm xong rồi bàn việc chính, nếu không thật sự không trân trọng đồ ăn ngon.”

Sếp Tề miễn cưỡng ngồi xuống, cẩn thận gắp một miếng sushi, sau khi ăn xong một lúc vẫn không cảm nhận được hương vị gì.

“Sếp Khanh rất giỏi sử dụng chiến thuật đánh vào tâm lý, sau khi thức cả đêm để nghiên cứu về tiểu sử của sếp Tề, cuối cùng cũng tìm ra được phương pháp đánh tan phòng tuyến tâm lý của đối thủ, trước khi bắt đầu cuộc đàm phán đã đặt mình vào thế chủ động.” Mạnh Điệu vẫn giữ im lặng như mọi khi, nhưng trong lòng cô ấy lúc này đang phân tích ông chủ mới này, đoạn văn kinh điển chuẩn xác hôm nay cô ấy viết vào “Báo cáo phân tích sếp Khanh nhỏ” sau này sẽ trở thành sách Khanh Khâm Tự Truyện được đánh giá cao nhất.

Bữa ăn này Khanh Khâm ăn rất ngon, trước khi tới đây anh ấy đã dự định đi ăn đồ Nhật, may sao sau khi tới đây lấy được lý do bữa tiệc thương nghiệp để ăn thật no.

Thuận lợi thành công hoàn thành kế hoạch phá của hôm nay, một mũi tên trúng hai con chim nhạn, kế hoạch thuận lợi.

Sau bữa ăn, Khanh Khâm ung dung vét sạch sẽ phần kem cuối cùng, nếu không phải cần giữ hình tượng thì anh ấy đã dùng lưỡi liếʍ sạch rồi.

Quả nhiên sếp Khanh là một người cực kỳ tôn trọng đồ ăn.

Sếp Tề xúc động trong lòng, nghĩ tới mục đích hôm nay Khanh Khâm tìm ông ta, lại cẩn thận suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Phương pháp bí mật của chúng tôi thật ra là do đầu bếp hoàng gia của thời kỳ vương quốc cũ bỏ ra nhiều công sức nghiên cứu sáng tạo mà ra, sử dụng cành lá của 12 loại thảo dược Trung Quốc nấu lên, những bậc hiền nhân thời đó đều hết lời khen ngợi phương pháp này. Sau đó nó lan rộng khắp cả nước, trở thành ký ức tuổi thơ trong lòng nhiều người…”

Lúc Khanh Khâm nghe thấy đun sôi 12 loại thảo dược Trung Quốc, không khỏi cảm thấy đăng đắng ở đầu lưỡi, lập tức quyết tâm phải có được công thức.

Sếp Tề vốn đang quan sát sắc mặt của anh ấy, thấy anh ấy vốn đang lộ ra vẻ mặt quyết tâm phải đạt được, càng không kiềm chế được niềm vui trong lòng. Còn muốn nâng giá lên, đột nhiên một cây kiếm đập xuống, dọa ông ta sợ mất hồn mất vía.

Ông ta suy nghĩ muốn xin lỗi.

Khanh Khâm giơ ba ngón tay phải, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay trái 3 lần. Hai trợ lý nhận được chỉ thị, nhấc tấm vải đen trước mặt lên, lại là hai xấp tiền xếp gọn gàng ngay ngắn.