Phong cách rõ ràng không ăn khớp với biệt thự này, nhưng dường như nên như vậy.
Khanh Khâm nghe lời ngồi lên chiếc ghế lưng cao làm bằng gỗ lim, thẳng lưng, ăn một miếng cháo.
Quản gia bắt đầu giới thiệu, người hầu đứng bên cạnh hai tay cầm bản hợp đồng: “Ngài Khanh cả đời không có con nối dõi, cho nên ngài ấy đã chọn ra 108 người với tư cách là con nuôi từ hơn nghìn người được ngài ấy tài trợ, tham gia vào cuộc tuyển chọn người thừa kế.”
“Quá trình tuyển chọn được giữ bí mật hoàn toàn, tất cả những người tham gia không được phép tiết lộ nội dung của cuộc tuyển chọn để được giúp đỡ. Danh sách những người tham gia được giữ bí mật, cũng chính là nói, trong mỗi vòng tuyển chọn, mọi người đều không biết được đối thủ của mình là ai.”
“Trong quá trình tuyển chọn, mỗi vòng, bạn sẽ nhận được một khoản tiền vốn như nhau. Sau khi kinh doanh từ 6 tháng đến 1 năm, sẽ có chuyên gia tính toán xếp hạng tổng tài sản của mọi người.”
“Bất cứ hành vi vi phạm pháp luật nào, đều sẽ bị hạ tài sản về con số âm, sẽ ngay lập tức bị trục xuất khỏi cuộc bầu cử. Nếu số thí sinh còn lại vượt quá một nửa số người tham gia ban đầu của vòng thi này, hệ thống loại trừ sẽ làm việc, loại bỏ những thí sinh dưới mức trung bình.”
“Lý do bị loại ở mỗi vòng sẽ được công bố, hy vọng những người tham gia sẽ coi đó như một lời cảnh cáo.”
“Sau sáu vòng tuyển chọn, người chiến thắng cuối cùng sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của ngài Khanh, bao gồm Thực Phẩm Khanh Thị, đất đai thuộc quyền sở hữu của Khanh Thị, Khoa Học Kỹ Thuật Khanh Thị và hàng chục công ty khác có giá trị thị trường lên tới hàng trăm triệu đồng.”
“Cho nên, cậu Khanh Khâm, cậu có đồng ý tham gia vào cuộc tuyển chọn này không?”
Tới tận 108 người tham gia, những người có tiền thật biết cách chơi đùa.
Khanh Khâm lịch sự đặt đũa xuống, uống một ngụm nước chanh: “Nghe có vẻ rất hấp dẫn, nhưng tôi từ chối.”
Vừa dứt lời, xung quanh trở nên yên tĩnh đến lạ lùng.
Cho dù bọn họ đều là những nhân viên phục vụ được đào tạo bài bản, nghe thấy những lời này cũng há hốc mồm kinh ngạc. Trong số hàng trăm ứng cử viên lần lượt ra vào trong ngày hôm nay, Khanh Khâm là người duy nhất không chút do dự từ chối.
Đó là quyền thừa kế của năm tập đoàn lớn với tổng giá trị lên tới hàng nghìn tỷ đồng!
Nếu có được sẽ trở thành người giàu nhất thế giới!
Không ai có thể hiểu rõ về khối tài sản quý giá của vị chủ nhân này hơn bọn họ, cho nên càng sốc hơn nữa. Chàng trai này có lẽ thực sự không biết mình đang từ chối cái gì!
Chỉ có nét mặt của ngài Khanh không hề thay đổi, ông ấy ung dung cầm bánh bao hấp, chấm tương: “Ăn xong, rồi nói chuyện.”
Khanh Khâm thong thả ăn xong cơm.
Nữ giúp việc đứng bên cạnh đưa khăn tay trắng và cốc để họ lau tay, súc miệng.
“Cậu là người đầu tiên. Đi nào, chúng ta cùng nhau trò chuyện.” Ngài Khanh dọn dẹp xong, chống gậy đứng lên, người quản gia đứng bên cạnh bước tới khoác cho ông ấy một chiếc áo khoác màu đỏ.
Khanh Khâm cũng đứng dậy ra ngoài, cùng ông ấy đi bộ trên con đường đá, dọc đường đi qua sân bay và sân quần vợt.
“Tôi nhớ, Khanh Khâm là một đứa trẻ ưu tú.” Ngài Khanh nói.
Quản gia cúi đầu: “Khanh Khâm, hai mươi hai tuổi, giới tính nam, xu hướng tính dục nam, năm tuổi đăng ký chương trình đào tạo của Khanh Thị… Vừa tốt nghiệp Đại Học Kinh Đô, với hai bằng cử nhân tài chính và nghệ thuật.”
“Từ nhỏ tới lớn thành tích xuất sắc, giành được vô số danh hiệu, là một ứng cử viên hoàn toàn thích hợp.”
“Những thành tích đó cũng không phải chỉ tôi mới có.” Trước lúc xuyên tới đây, Khanh Khâm chẳng qua chỉ là một người ít hoài bão, đâu có bản lĩnh gì.
Ngài Khanh không tỏ rõ ý kiến, đưa Khanh Khâm tới một mặt hồ yên tĩnh.
Hồ nước xanh đậm, tảo trong hồ và mấy cành cây khô nổi lềnh bềnh trên mặt hồ.
“Như vậy, để nuôi dưỡng cậu ta, Khanh Thị đã tiêu tốn bao nhiêu?”
“Cậu Khanh luôn là đối tượng đào tạo cấp S, hạn mức chi phí về thực phẩm và quần áo hàng năm là năm trăm vạn, đến hôm nay, tổng chi phí là 8.500 vạn.”
Khanh Khâm nhìn bộ âu phục cao cấp và đồng hồ Rolex trên người, bọn họ chi tiền thật hào phóng: “Tôi sẽ làm việc để trả nợ.”
“Trả nợ?” Ngài Khanh bật cười: “Con à, tiền trên thế giới này không dễ kiếm như vậy đâu?”
Bên cạnh truyền tới tiếng bánh xe chuyển động, kèm theo tiếng la hét mơ hồ không rõ.
Khanh Khâm quay đầu lại, nhìn thấy ba người đẩy một chiếc xe đẩy được phủ một lớp nhung đỏ tới.
Ngài Khanh giơ tay lên.
Vải đỏ bị mở ra, bên dưới là một chú bê con khoảng 7, 8 tháng. Tứ chi bị trói rất đáng thương, trong miệng nhét một quả táo, bất lực vùng vẫy trong xe đẩy.
Ngài Khanh hạ tay xuống.
Một người đẩy xe nắm lấy chi trên, một người đẩy xe nắm lấy chi dưới, ném con bê xuống hồ nước.