Đại học Nông nghiệp.
Hôm nay mí mắt của viện trưởng Tất cứ giật giật liên tục, luôn cảm thấy có chút bất an.
Ông cầm cốc giữ nhiệt đi quanh văn phòng mấy lần nhưng vẫn thấy không có vấn đề gì nên yên tâm mời những người khác vào phòng họp.
Người từ Song Bắc đã đến phòng họp.
Lần này họ quyết tâm giành được miếng đất này, và Phong Châu, chủ tịch của Song Bắc, đã đích thân đến.
Anh ấy còn ở độ tuổi đôi mươi, khuôn mặt non nớt, mái tóc vuốt ngược để tăng thêm cảm giác trưởng thành, bộ vest cùng cà vạt và một gương mặt nghiêm túc.
Người trợ lý thoạt nhìn rất ưu tú đang đứng bên cạnh anh, thỉnh thoảng giao tiếp với các thành viên khác trong nhóm đàm phán, rõ ràng là đang thảo luận về chiến lược của cuộc đàm phán này.
Hai bên đã tiến hành nhiều hoạt động trao đổi hữu nghị.
Song Bắc rất chân thành. Không chỉ đưa ra mức giá thuê cao hơn giá thị trường, thậm chí còn hứa tặng một tòa nhà cho Đại học Nông nghiệp và sẽ tuyển dụng một số lượng lớn sinh viên xuất sắc của Đại học Nông nghiệp trong đợt tuyển dụng mùa xuân tới.
Vừa cho tiền, vừa đảm bảo việc làm, viện trưởng Tất nghe vậy không khỏi há miệng: "Song Bắc rất chân thành, chúng tôi..."
Ông ấy cầm bút, nói với giọng điệu trang trọng và giao tiếp bằng mắt với những người khác. Mọi người đều tin tưởng vào sự hợp tác này.
Song Bắc cũng biết lần này lợi nhuận đủ hào phóng nên từ từ nhe răng nanh ra, lộ ra mục đích thực sự của mình.
Kế hoạch đêm qua đã thất bại nên bọn họ chỉ có thể gây áp lực từ nhà trường, Phong Châu nói: “Chúng tôi chỉ mong phó giáo sư Điền của trường có thể hiểu được tâm tình của chúng tôi và hoàn thành thí nghiệm càng sớm càng tốt.”
“Thành thật mà nói, chúng tôi, những người nghiên cứu khoa học, thực sự không thể bỏ cuộc giữa chừng,” viện trưởng Tất cười, “Phó giáo sư Điền cũng đã dành rất nhiều tâm huyết cho dự án này.”
Phong Châu đương nhiên muốn tăng giá lên, nhưng lại muốn tham gia các dự án đầu tư khác, nên phải làm cho dự án này có lãi trước khi quyết toán mới có thể thích đáng bỏ ra một phần lợi nhuận: “Tiền thuê sẽ tăng 10%.”
Lúc này, toàn bộ mọi người có mặt đều kinh ngạc hít một hơi.
Phong Châu nở một nụ cười kiên định.
"Thật ra..." Viện trưởng dự định thương lượng lại giá cả.
Phong Châu duỗi tay đẩy bản hợp đồng ra: "Chúng ta có thể bàn thêm về những lợi ích khác, đây là giới hạn cuối của chúng tôi.”
Vậy thì nhà trường chỉ có thể chấp nhận nó càng sớm càng tốt. Một số nhà lãnh đạo trao đổi ánh mắt và thống nhất đưa ra quyết định
Điện thoại di động của phó trưởng khoa phụ trách tài chính đúng lúc này reo lên, viện trưởng liếc nhìn ông ta. sao trong lúc họp lại không tắt điện thoại, ông ta vội vàng nhấc máy: “Được rồi được rồi, tôi xuống ngay.”
"Khoan, cái gì? Các anh đã ở dưới cửa rồi. Chúng tôi sẽ xuống ngay đây.”
Sau đó phó viện trưởng quay đầu nhỏ giọng vào tai viện trưởng: “Là Thất Bảo, bọn họ cũng muốn thuê đất của chúng ta.”
"Hợp tác đang đàm phán, sao có thể nuốt lời được.”
"Thất bảo nói rằng là họ sẽ trả gấp đôi số tiền Song Bắc trả." Phó viện trưởng kìm nén sự phấn khích trong giọng nói.
Viện trưởng Tất bật cười: "Xin lỗi, Đại học Nông nghiệp của chúng tôi cũng có lựa chọn khác."
Cuộc trò chuyện của họ không giấu được người đối diện, Phong Châu cũng nghe được một nửa, bất giác cau mày: “Là công ty nào?”