Bầu không khí quá nghiêm trọng, sếp Lý khó có thể nói được nữa, ông ấy kiên trì tiếp tục bổ sung: “Giám đốc Tôn của Kinh Lệ đã gửi cho chúng ta xem doanh số bán hàng của sản phẩm, hoàn toàn không có khả năng cạnh tranh trên thị trường.”
Cùng lúc đó Mạnh Yểu chiếu doanh số bán hàng của “Thất Khí” lên màn hình lớn, thuận tiện đem doanh số bán hàng của Tân Phân đặt một bên để so sánh.
Tỷ lệ chênh lệch vô cùng thảm hại, đây chẳng khác gì là hình phạt công khai.
“Không chỉ trong Kinh Lệ, kể cả siêu thị, cửa hàng tạp hoá hay những điểm bán lẻ phản ứng đều vô cùng lạnh nhạt. Điều tồi tệ nhất chính là, bọn họ đều không có ý định tiếp tục hợp tác với chúng ta.”
“Cũng chính là nói, chúng ta sắp mất đi phần lớn các kênh tiêu thụ, hiện tại chúng ta có gần 10.000 thùng đồ uống tồn kho.” Mạnh Điệu tổng kết tình hình hiện tại: “Sếp Khanh, chúng ta cần phải nghĩ cách.”
Nhìn thấy mọi chuyện đều nằm trong dự đoán, Khanh Khâm hài lòng thỏa mãn, chỉ thiếu điều muốn vui mừng ra mặt: “Ừm.”
May mà anh vẫn nhớ tới việc bản thân không thể cố tình thua cuộc thi, liền đẩy gọng kính, giả bộ trầm giọng nói: “Tôi đã nghĩ ra cách rồi.”
Toàn bộ khuôn mặt của Mạnh Yểu ẩn sau màn hình máy tinh, đôi tai đã dựng thẳng đứng, chuẩn bị nghe xem sếp Khanh có động thái kỳ lạ gì.
“Nếu như không thể sử dụng kênh ngoại tuyến, chúng ta chuyển qua kênh trực tuyến.” Khanh Khâm gõ bàn làm việc: “Tôi nhớ lúc trước Thất Bảo cũng có trang web chính thức phải không?”
“Phải, năm 1999 đã có trang web chính thức, nhưng nó chủ yếu được dùng để tìm kiếm bên nhượng quyền.” Sếp Lý vội vàng tìm kiếm trang web chính thức: “Không có kênh bán hàng.”
Trang web nhanh chóng xuất hiện trên màn hình lớn.
Hai màu trắng xanh đan xen, cực kỳ đơn giản vụng về, để lộ ra dấu hiệu của việc 10 năm chưa được sửa đổi qua.
Khanh Khâm: “Vậy thì thêm kênh bán hàng lên trang web chính thức, sau đó ký hợp đồng với công ty vận chuyển Thanh Điểu ở gần đây nhất, thông qua chuyển phát nhanh gửi hàng đến tay người tiêu dùng. Ngoài ra, Mạnh Yểu, cô xem xem có thể thành lập một kênh bán hàng trên Taobao không?”
“Taobao?” Mạnh Yểu có chút kinh ngạc: “Ai sẽ lên mạng mua đồ chứ?”
Điều tôi muốn chính là sẽ không có ai mua đó!!!!
Khanh Khâm hiểu rất rõ, thế giới này giống với thế giới ban đầu của anh, mua sắm trực tuyến vẫn còn là một việc mới xuất hiện. Người tiêu dùng vẫn còn nghi ngờ về độ an toàn và tin cậy của sản phẩm mua sắm trực tuyến và phương thức thanh toán qua mạng.
Nhưng những lời trong lòng tuyệt đối không thể nói ra.
Khanh Khâm lắc đầu, không tán thành nhìn cô ấy: “Bây giờ người mua sắm trực tuyến vẫn chưa nhiều, nhưng chẳng bao lâu nữa, nó sẽ trở thành một xu hướng lớn. Ở phía bên kia đại dương, Rehe Mall đã trở thành sự lựa chọn chủ yếu để người tiêu dùng mua sắm hàng hóa, đủ để cạnh tranh với trung tâm thương mại Ivey. Hơn Internet trong nước đang không ngừng phát triển, đây cũng sẽ có thể là xu hướng cuối cùng, chúng ta chỉ đang chuyển đổi sớm mà thôi.”
“Ngoài điều này ra...” Thấy Mạnh Điệu vội vàng ghi chép trên máy tính, trong lòng biết hành động này là đang giải thích hợp lý với ông già xấu tính kia, Khanh Khâm tiếp tục mù quáng chỉ đạo: “Tìm một người cập nhật trang web chính thức lên phiên bản mới nhất, mời thêm nghệ sĩ và nhân viên kĩ thuật giỏi nhất, đảm bảo kênh bán hàng trên trang web chính thức tuyệt đối không bị lag, còn cả giao diện đăng nhập nữa, một khi vào trong sẽ thấy thanh lịch sang trọng, nhìn một cái lập tức biết được đây là một doanh nghiệp được kế thừa hàng trăm năm.”
“Mức độ chi phí dùng cho việc này là bao nhiêu?”
Khanh Khâm trực tiếp đưa ra quyết định, đây chính là nơi chi tiền nhiều nhất: “Tốt nhất, dưới 10.000 không cần thương lượng, để bọn họ tăng ca làm tốt công việc, tiền không thành vấn đề.”
“Được.”
“Ngoài ra...” Khanh Khâm xoay bút: “Nhớ viết ở nơi dễ nhìn thấy nhất trên trang web của chúng ta, công ty sắp phá sản rồi.”
“Cái gì?” Lúc này sếp Lý không thể ngồi yên được nữa: “Sao lại trực tiếp đưa tin tức phá sản lên trên trang web chính thức?”
Người khác nhìn thấy sẽ lập tức vội vàng chạy đi, nhà máy của một công ty sắp đóng cửa thì có thứ đồ gì được chứ.
Khanh Khâm không thể phản bác, cười lắc đầu, cố gắng viện ra một lý do.
Trái lại mắt Mạnh Điệu sáng lên: “Ý của sếp Khanh nói đây là một chiến lược quảng cáo, rất nhiều thứ sắp mất đi hoặc mất đi rồi, người ta mới biết trân trọng.”
“Chính là sếp Khanh muốn thiết lập “Thất Bảo” của chúng ta trở thành ánh trăng sáng trong lòng người tiêu dùng.” Mạnh Yểu thần giao cách cảm.
“Chiêu này của sếp Khanh thật thần kì.”
Toàn bộ hội nghị lập tức biến thành một đại hội nịnh bợ.
Khanh Khâm: Không phải, các người đang nghĩ đi đâu vậy, quả thật là bậc thầy thấu hiểu cấp 10.
Cho đến khi bọn họ hoàn thiện toàn bộ kế sách thì mới lấy lại tinh thần, hỏi: “Sếp Khanh, chẳng lẽ không có biện pháp nào có thể thu hút lượng lớn khách hàng ngay lập tức sao?”