Khanh Khâm nuốt nước bọt, nghĩ tới những loại thảo mộc và hóa chất lạ trong công thức, không dám nếm thử.
Nhưng với tư cách là ông chủ, anh ấy cần phải nếm thử, nếu như thật sự làm ra một loại đồ uống quốc dân thì phải làm sao? Nó đáng giá 10 triệu đó.
Nghĩ vậy, Khanh Khâm cuối cùng cũng lấy hết can đảm cầm chai lên.
“Nhìn cũng không tồi.” Anh ấy gật đầu, sau đó nhấp một ngụm từ chai.
Mùi vị quá ngọt lan ra trong khoang miệng, khiến cho Khanh Khâm muốn nôn hết bữa sáng ra ngoài.
“Sếp Khanh!” Giọng nói của sếp Lý gần như đang run rẩy: “Đây là chất lỏng cô đặc!”
“Không sao." Khanh Khâm tu vài ngụm nước, cổ họng còn có chút khàn: “Uống khá ngon, làm tốt lắm.”
Anh ấy giơ ngón tay cái lên.
Sếp Lý nghi ngờ, vội vàng nhận lấy chất lỏng cô đặc, ôm vào trong lòng che chở:
“Vậy… tôi sẽ sản xuất như thế này sao?”
“Không vội.”
Sếp Lý đổ mồ hôi: “Nếu không ngài thử…”
Không thử, tuyệt đối không thử.
Khanh Khâm: “Mỗi tháng chia cho ông một phần, tìm trợ lý Mạnh để bàn bạc cụ thể.”
“Được được được, cảm ơn ngài, sếp Khanh ngài thật sự là một người tốt!” Sếp Lý khom lưng gật đầu, ánh mắt nóng bỏng tràn đầy hưng phấn, phát sáng nhìn về phía Khanh Khâm.
“Hừ, quả nhiên không biết lòng người hiểm ác.” Khanh Khâm ngồi phịch xuống ghế cảm khái, có người nhìn có vẻ như là một ông chủ tốt đang cố gắng xoay chuyển tình thế, nhưng thật ra mỗi ngày đều nghĩ tới phá sản.
Anh vỗ miệng, một chút dư vị của chất lỏng cô đặc còn sót lại lan rộng trọng miệng.
Sau ba ngày nô ɭệ tư bản sếp Lý 007 siêng năng làm việc, bao bì “Thất Khí” cũ của bọn họ cuối cùng đã đi vào nề nếp.
Ba dây chuyền sản xuất được cải tạo sửa chữa đã đưa vào hoạt động đồng loạt, hơn 30 công nhân giống như kiến thợ bận rộn làm việc trong nhà máy.
Khanh Khâm đi tuần tra giám sát khu vực của mình, khung cảnh nhộn nhịp trước mắt tự động được thay bằng dáng vẻ hoang sơ đổ nát, nhìn giống như đang bị rao bán.
“Bây giờ trên sổ sách công ty chỉ còn lại 700 nghìn.” Mạnh Điệu nhắc nhở Khanh Khâm.
“Hả? Còn có 700 nghìn?”
Mạnh Điệu: …
“Dùng để chuẩn bị nguyên liệu cần thiết cho sản xuất.”
Khanh Khâm thở dài, quả nhiên còn phải mất thêm một tháng nữa.
Trong lúc trò chuyện, Sếp Lý đi ra nghênh đón, vẻ mặt hạnh phúc.
“Mọi việc đều thuận lợi, chúng ta rất nhanh có thể…” Nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Khanh Khâm, ông ấy không thể tiếp tục nói, nụ cười trên khuôn mặt bỗng chốc bị đè xuống.
“Không thể cười, không thể vênh váo đắc ý, không nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của ông chủ sao?” Sếp Lý tự thầm nhủ với bản thân.
“Sếp Khanh, còn có vấn đề gì sao?”
Sếp Lý vừa hỏi, vừa cầm chai thủy tinh nước có ga vừa mới sản xuất ra đưa qua.
Khanh Khâm nhìn thấy chất lỏng bọt khí đang ọc ọc, lại nghĩ tới một ngụm chất lỏng cô đặc kia, anh thầm hạ quyết tâm bản thân chỉ cầm trên tay, chứ tuyệt đối không uống: “Sau khi sản xuất ra, đã tìm được nhà phân phối chưa?”
“Trước đây chúng tôi đã từng hợp tác với nhà phân phối lớn nhất Kinh Châu, sau đó nước giải khát Tân Phân chen chân vào, chúng tôi chỉ có thể đẩy mạnh tiêu thụ ở các cửa hàng siêu thị.” Sếp Lý muộn phiền nói, bởi bình thường ông là chủ quản sản xuất, hơn nữa trong thời gian này lại bận rộn đến nỗi chân còn không chạm đất.
Thảo nào ông chủ không vui chút nào, đúng là nhìn xa trông rộng, sớm đã nhìn ra được chỗ thiếu sót trong công việc của mình.
Ông vội vàng bổ sung thêm: “Tôi có thể thử liên hệ với giám đốc Tôn của siêu thị Kinh Lệ, anh ấy chủ quản lĩnh vực hàng hóa, đó là một cách.”
Siêu thị Kinh Lệ là chuỗi cửa hàng lớn nhất ở Kinh Châu, ước chừng có khoảng 30 mắt xích, quả thật là một đường đi tốt. Nhưng đối với Thất Bảo đã mất đi hào quang trong quá khứ, sợ rằng có chút không với tới được.
Khanh Khâm cảm thấy chuyện này không có hi vọng, nhưng không muốn đả kích tinh thần cầu tiến của nhân viên, gật đầu: “Có thể, một thùng hai mươi chai, một chai giá 4 đồng, giảm giá 35%. Có thể lấy bao nhiêu cũng được.”
Khuyến mãi này có thể nói là tương đối ưu đãi so với các nhà máy nước giải khát lớn trên thị trường như Băng Nhuận, Quả Thuần, bởi họ chỉ giảm 25%.
Trong lòng sếp Lý không khỏi vui mừng, bởi trong thời gian này, sự tự tin của ông ấy cũng lớn hơn nhiều rồi.
Trụ sở chính siêu thị Kinh Lệ.
Giám đốc Tôn cúp điện thoại, đốt một điếu thuốc lá, sau đó thoải mái thở một hơi dài.
Thư ký của ông ta vừa mới ôm một chồng văn kiện đi vào, nhìn thấy dáng vẻ này trêu chọc: “Giám đốc Tôn, đã thương lượng với Nguyên Như được chưa?”
Giám đốc Tôn mỉm cười, duỗi 3 ngón tay.
“30%?” Thư kí có chút ngạc nhiên: “Để mở rộng soda Tân Phân, Nguyên Như cũng coi như là bỏ ra tiền vốn.”
“Chứ còn gì nữa.” Giám đốc Tôn dập điếu thuốc: “Tân Phân hình như mới đổi chủ mới, đang bỏ ra rất nhiều vốn để mở rộng thị trường.”