Sau đó ngắt mạch nói của sếp Tề, thông qua việc phô trương khí thế đánh tan phòng tuyến tâm lý, ngăn chặn ông ta tăng giá, đây chính là chữ “ép”.
Lúc ông ta bị ép tới cực điểm, lại đưa cho một lợi ích nhất định, tặng kiếm là “thu”, tăng gấp đôi giá cả là “gộp”.
Bốn từ này được sử dụng, sếp Khanh đã hoàn toàn ngăn chặn được mối lo bị tố cướp công thức sau này, một lần nữa chứng minh bản thân là người có đạo đức tốt, hơn nữa còn khiến cho sếp Tề một lòng một dạ cam tâm tình nguyện.
Tóm lại, ngoại trừ khuyết điểm cha truyền con nối với người giàu nhất là lãng phí quá mức ra, ông chủ mới quả thật tâm tư tỉ mỉ, thủ đoạn vượt trội, là một kỳ tài thương mại.
Ở bên cạnh nhà xưởng có một tòa nhà hai tầng, cùng với sự xuất hiện của ông chủ mới, nơi này đã trở thành tòa nhà văn phòng.
“Cậu nói sếp Khanh tối qua ngủ ở đây sao?” Sếp Lý đêm qua bận tuyển người, thẳng tới buổi chiều mới quay trở lại nhà xưởng.
“Trước đó không phải ngài bảo tôi đi xem dây chuyền sản xuất cũ còn sử dụng được bao nhiêu sao? Nửa đêm tôi cầm đèn pin tới đó, đúng lúc nhìn thấy sếp Khanh từ trong phòng giao ban đi ra, sau đó đi kiểm tra dây chuyền sản xuất cùng anh ấy.” Nhân viên kỹ thuật lo lắng lau mồ hôi trong lòng bàn tay.
Sếp Lý mở to mắt: “Cậu ấy hiểu kỹ thuật à?”
“Vậy cũng không phải, chẳng qua sếp Khanh dặn dò một chút, nói là cần chi bao nhiêu tiền tiền để sửa chữa thì báo cáo chi phí cho trợ lý của anh ấy. Ngài xem…”
”Được.” Sếp Lý gật đầu, đưa tay vỗ ngực: “Cần báo thì báo, nhưng đừng nghĩ tới việc kiếm chác. Sếp Khanh là một người thẳng thắn, bây giờ thời điểm sống còn, chúng ta không thể gây rắc rối cho anh ấy được.”
“Tôi biết rồi.” Nhân viên kỹ thuật sờ gáy: “Tôi không phải người lấy oán báo ân vậy đâu, dù sao cũng rất khó để tìm một nhà máy có phúc lợi cao như này!”
Sếp Lý phái người đi, bản thân thì cầm sơ yếu lý lịch của nhân viên tuyển dụng mới đi tới cửa văn phòng, ông lo lắng chỉnh lại bộ quần áo trên người, sau đó mới gõ cửa.
“Vào đi.”
Sếp Lý đi vào thì nhìn thấy Khanh Khâm đang ngồi sau chiếc bàn làm việc dài 1 mét, trên bàn đặt máy tính, chậu cây cảnh nhỏ và một tấm ảnh chụp miệng cá sấu đầy máu.
Chàng trai trẻ tuổi đang chuyên tâm lật xem một quyển sách dày, hình như là luật thương hiệu.
“Đã tuyển dụng thêm 10 công nhân mới, buổi chiều hôm nay có thể tới báo cáo trình diện, sau đó thì cần phải đào tạo 3 ngày!” Sếp Lý đặt sơ yếu lý lịch bên cạnh tay phải Khanh Khâm.
“Tạm ứng tiền lương cho họ trước đi.” Khanh Khâm từ trong sách ngẩng đầu lên, nở một nụ cười, tay trái rút một tập tài liệu từ trong ngăn kéo bên cạnh ra, đẩy tới trước mặt ông ấy.
“Đây là…” Tay sếp Lý hơi run rẩy.
“Công thức gia truyền của sếp Tề, tôi mua lại quyền sử dụng độc quyền công thức, tìm một chuyên gia khôi phục nó đi.”
“Không cần không cần.” Sếp Lý vội vàng lắc đầu: “Vậy thì quá tốn kém, tôi có thể, tôi cũng được sếp Tề đào tạo ra đây.”
Khanh Khâm cau mày, sếp Lý không thể, bởi nếu như vậy thì làm sao anh có thể vung tiền được chứ.
Nhưng sau một lúc suy nghĩ, Khanh Khâm lại nhận ra rằng, nếu như chuyên gia thật sự có thể cứu được công thức này, thì chẳng phải “được” sẽ nhiều hơn “mất” sao?
“Trình độ của ông như thế nào?”
“Cũng được.” Sắc mặt của sếp Lý hơi ửng đỏ.
“Thế là chẳng ra gì cả.” Khanh Khâm quả quyết đưa ra quyết định: “Vậy thì để ông đi.”
“Được, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Sếp Lý lập tức đáp ứng: “Chuyện quyền thương hiệu, ngài muốn tìm một đội ngũ luật sư không?”
“Tôi đã có cách rồi.” Khanh Khâm lộ ra nụ cười đắc ý, ung dung đặt tay lên trên cuốn sách.
Sếp Lý cảm thấy nhẹ nhõm, ông chủ mới của ông ta thâm sâu khó dò, e rằng đã tìm được cách phá vỡ cục diện trong luật thương hiệu rồi.
Đợi ông ta ra ngoài, Khanh Khâm thở phào nhẹ nhõm, bỏ tay ra.
Chỉ thấy bìa cuốn sách hơi lỏng lẻo, bên dưới mơ hồ hiện ra bìa của một cuốn sách khác, bất ngờ bên trên viết “Mười nghìn phương pháp phá sản”.
Để tránh hai cơ sở ngầm phát hiện ra việc bản thân lười biếng lúc đi làm, Khanh Khâm không thể không bí mật tìm kiếm cách khiến bản thân trắng tay.
Đáng tiếc, cuốn sách này nhìn có vẻ như là một liều thuốc cứu vớt anh ấy khỏi bể khổ, nhưng thực tế đó chỉ là một cái thùng rỗng, toàn bộ nội dung đều nói về việc làm sao để khởi nghiệp thành công.
Hừ.
Khanh Khâm gập khung ảnh mà Mạnh Yểu đặt trên mặt bàn, đẩy cuốn sách vào sâu trong ngăn kéo, hoàn toàn quên rất vẫn còn một vụ kiện quyền thương hiệu sắp diễn ra.
Chưa tới hai ngày, sếp Lý mang theo một chai thủy tinh chứa chất lỏng màu nâu sẫm xuất hiện: “Sếp Khanh, tôi đã khôi phục được rồi.”
Cái chai được đặt trên bàn, giống như thuốc bùa của bà đồng.