Bên trong núi có rất nhiều dã thú, côn trùng độc, hắn đảo mắt nhìn qua, rồi bảo nàng ngồi xuống tảng đá lớn bên trái.
Sau khi chườm lạnh xong, đến giờ Tuất, cảm giác mệt mỏi ập đến. Nàng hít vào một hơi, bàn chân, bắp chân bắt đầu đau nhức, mí mắt bắt đầu đánh vào nhau.
Trở lại đống lửa, Dương Diên Tông quét mắt nhìn hai lần rồi nhảy lên bục đá nhỏ trên tường đá, nhấc một bó củi đang cháy lên, tiếp tục chia làm hai: "Lên đây."
Bệ đá dài, có lửa cháy ở hai đầu, nhưng chiều rộng lại khá hẹp, chỉ vừa đủ cho hai người với điều kiện là phải nằm thật sát nhau.
"Không ngủ à?"
"Ta ngủ, ta ngủ!"
Ở nơi hoang dã này có một chỗ ngủ an toàn như thế, không ngủ ở đó còn ngủ ở đâu?
Tô Từ không nói nhảm nữa, giơ hai tay lên, Dương Diên Tông kéo nàng lên trên. Nàng nằm xuống, lăn vào bên trong, Dương Diên Tông khép áo nằm ở bên ngoài, bảo vệ nàng ở bên trong.
Hôm nay thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra, nhất là sau khi hạ trại, may mà Tô Từ là kẻ to gan có khả năng thích ứng nhanh. Dù vậy nàng vẫn thấy hơi choáng váng, đưa tay lên sờ môi, không nhịn được mà suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn quay về một điểm, haiz, cuộc sống cá mặn lý tưởng của nàng có lẽ sắp phải chắp cánh mà bay đi rồi.
Gả cho Dương Diên Tông, tương lai sau này kiểu gì cũng xảy ra cơ số chuyện, ước mơ cá mặn sẽ một đi không trở lại.
Haiz, trong lòng Tô Từ không cam tâm tình nguyện cho lắm, nhưng bây giờ sự đã rồi, nàng lại suy nghĩ một lúc, tương lai vẫn nên tìm cho mình một vị trí thích hợp để bản thân được thoải mái.
Thôi cứ vậy đi, mệt quá, nàng muốn đi ngủ.
Tô Từ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nàng thật sự ngủ thϊếp đi rất nhanh, cái gì mà như có nai chạy trong lòng, trăn trở không ngủ được đều không xuất hiện.
Đại sự đời người nhẹ bẫng đi, do dự mất một lát sau đó lại vui vẻ chấp nhận.
Dương Diên Tông nhìn chằm chằm vào nàng, đẩy người nàng một cái, Tô Từ bị người khác quấy rầy giấc ngủ thì thấy phiền lắm, nàng ngủ mơ, lật người lại, phẩy tay như đuổi muỗi, rồi tiếp tục "zZZ..."
Sắc mặt Dương Diên Tông hơi đen lại.
…
Tô Từ ngủ một giấc đến sáng hôm sau, lúc tỉnh lại, nàng phát hiện sắc mặt Dương Diên Tông có gì đó không ổn.
Nàng sờ lên trán hắn, phát hiện không sốt.
Các vết thương đều không hề hấn gì.
"Sao thế?"
"Không có gì."
Tô Từ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chủ yếu là đóng gói chiếc hộp tối qua dùng làm gối, sau đó đeo lên lưng, tiếp theo nhanh chóng kiểm tra đống lửa xem đã tắt hẳn chưa, sau đó phủ một ít cỏ lên trên, để người khác đi qua cũng không nhìn ra được, hoàn hảo!
Nàng phủi tay: "Thế hôm nay chúng ta đi đâu đây? Chắc là nên rời khỏi núi chứ?
Nàng cười xán lạn, vui vẻ như chim sơn ca, đi quanh đống lửa một vòng rồi ngẩng đầu lên: "Đi đâu đây? Không quay về Thương Châu chứ?"
Dương Diên Tông cài bội kiếm trở lại thắt lưng, vang lên một tiếng "cạch". Hắn liếc nhìn nàng, khóe môi hơi nhếch lên, cuối cùng nói: "Đi đón cha mẹ chồng của nàng."
Cái đệch, cha mẹ chồng?
Tô Từ: Cái quể gì thế?
…
Cùng ngày hôm đó, Dương Diên Tông đưa Tô Từ ra khỏi núi, đến một nơi gọi là trấn Hoàng Sơn ở phía bên kia, họ đã gặp lại hội A Khang và Dương Diên Trinh ở đó.
Ba người hội A Khang bị thương nhưng đều là vết thương nhẹ, không ảnh hưởng đến việc di chuyển.
Còn Dương Diên Trinh và những người khác, đều là người đến từ quân chủ lực, ngoại trừ những người bị thương nặng và những người chịu trách nhiệm hộ tống thì quân chủ lực chỉ còn lại bốn người, tất cả đều đã có mặt.
Một nhóm chín người, sau khi gặp nhau thì không lãng phí thêm thời gian nữa, lập tức đi tìm ngựa đã được chuẩn bị từ trước, kéo chúng ra rồi bắt đầu lên đường.
Cưỡi khoái mã đến Thương Lượng.
Dương phụ, Dương Trọng Anh và Dương mẫu, Nhan thị đều đang ở Thượng Lương.
Khoảng cách hơi xa, đi ngựa mất khoảng ba ngày.
Trước khi Tô Từ bám lấy yên ngựa định leo lên thì Dương Diên Tông đã xoay người ngồi lên trước, hỏi: "Chịu được không?"
Tô Từ lập tức muốn kêu ca, đối xử với vị hôn thê đúng là khác bọt liền, lúc đến đây thì phi ngựa thừa sống thiếu chết, tên này đâu thèm nhìn nàng một cái chứ đừng nói đến việc hỏi thăm một câu.
Nếu nàng nói không chịu nổi thì làm sao? Chẳng lẽ định cưỡi cùng ngựa với nàng? Nếu vậy thì bỏ đi.
Tô Từ suy nghĩ một lát: "Không sao đâu, nếu không chịu được sẽ nói với chàng."
"Ừ." Dương Diên Tông không nói nữa.
Dương Diên Trinh nhìn trái ngó phải, hừm, hình như hắn đã bỏ lỡ chuyện gì đó, thế là dò xét hô lên một tiếng: "Tẩu tẩu, con ngựa này cao quá, tẩu có leo lên được không? Hay là ta đổi cho tẩu một con khác nhé? Với cả túi hành lý nữa, không cần nữa thì để ta ném quách đi."
Dương Diên Tông không có ý kiến gì về cách xưng hô này.
Dương Diên Trinh cười vui vẻ, không giống với nhị ca, hắn rất thích Tô Từ làm đại tẩu của mình, tính cách của Tô Từ rất hợp với hắn, quan hệ giữa hai người khá tốt, nói chung là hắn quý mến nàng nên rất mong chờ điều đó, lúc chuyện hôn sự đổ vỡ, hắn là người cảm thấy tiếc nuối và ấm ức nhất.
Tô Từ cốc đầu hắn: "Ném, ném cái đầu đệ ấy! Không bằng ném đệ đi."
Đây không phải đã biết còn hỏi hay sao, bên trong túi hành lý là số thuốc còn dư lại trên núi, sao có thể ném đi được?
Trong lúc vô tình bị kỳ thị chiều cao, nàng nheo mắt cười ha ha, véo lỗ tai Dương Diên Trinh, tức giận nói: "Đổi cái gì mà đổi, đệ thì cao lắm ấy? Đệ còn con nào nữa sao, ngựa thì con nào chẳng như con nào? Đệ đi đâu mà đổi?"
Tô Từ véo tai hắn cho đã rồi bám lấy yên ngựa, thực hiện động tác cưỡi ngựa rất đẹp, hứ mạnh một tiếng.
Dương Diên Trinh kêu lên oai oái, dưới cái nhìn từ trên cao của Tô Từ, hắn không tự chủ được mà bỏ cái tay đang bịt tai xuống, hứ một cái, ưỡn ngực ra. Hắn cũng cao gần bằng đại ca rồi nhé, chỉ thấp hơn nửa cái đầu, nhưng hắn có thể cao lên nữa, không phải vấn đề gì lớn lắm, có thể chắc chắn là cao hơn Tô Từ gần một cái đầu, trong lòng hắn hơi đắc ý.
Tô Từ: "Bạch trảm kê (*)."
(*) Bạch trảm kê: một thuật ngữ dùng để chỉ một người đàn ông gầy, da trắng, không có cơ bắp, nhìn giống hình dạng một con gà nấu chín mềm.
Dương Diên Trinh: "???"
Ý là sao.
"Được rồi." Tất cả đều đã lên ngựa, Dương Diên Tông liếc mắt nhìn hai người vẫn đang ở đó cãi qua cãi lại: "Diên Trinh lên ngựa, xuất phát."
"Dạ!" Dương Diên Trinh theo phản xạ trở nên nghiêm túc, không dám nói nhảm nữa, lập tức lên ngựa.
Cả nhóm khởi hành vào cùng ngày hôm đó, đi thẳng đến Thượng Lương.