Chương 52: Giăng bẫy (3)

Cùng một màn kịch, họ đã diễn đi diễn lại hai ba chục lần, kiểm quân đô Chu Liễm Minh ban đầu còn bình tĩnh, nắm chắc phần thắng, dần dà lại trở nên bồn chồn, không còn vững tin nữa. Hắn ta thở ra một hơi, kiềm chế cảm xúc của bản thân, cẩn thận kiểm tra lại một lượt thuốc nổ ở lối vào mỏ hai bên trái phải và tình hình trong đại sảnh phía trên đầu. Xong xuôi, hắn ta quay lại, lạnh lùng liếc nhìn Quý Nguyên Hạo: "Thằng ranh, đừng giở trò bịp bợm với ông!"

Người của Quý Nguyên Hạo bị thương nghiêm trọng trong vụ sạt lở đất, chỉ còn lại bảy người, bao gồm cả những người bị thương nặng.

Người của triều đình đến muộn hơn một bước, nhưng may mắn là tránh được vụ nổ, toàn quân cụp đuôi bỏ chạy, vừa hay đυ.ng phải Quý Nguyên Hạo, thế là lập tức rút kiếm bao vây, trấn áp hắn ta!

Quý Nguyên Hạo không nói mấy lời vô nghĩa, lập tức bày tỏ muốn gia nhập quân triều đình, lập công chuộc tội.

Quý Nguyên Hạo chưa chắc đã đầu hàng thật, Chu Liễm Minh đương nhiên biết điều đó, nhưng lúc này hắn ta cũng rất cần thông tin về khu mỏ mà phe Tứ vương phủ nắm giữ.

Vì vậy, hắn ta đã chấp nhận sự đầu hàng của Quý Nguyên Hạo.

Quý Nguyên Hạo giỏi lập mưu, lập tức dâng lên kế sách này để dụ bắt Dương Diên Tông, cướp lấy chìa khóa bí mật trong tay hắn.

Sau khi phán đoán thì Chu Liễm Minh chấp nhận.

Vốn dĩ ban đầu họ rất tự tin, nhưng bày trò đã lâu vậy rồi, nếu Dương Diên Tông còn sống thì sao đến giờ vẫn chưa tìm được lối vào khu mỏ?

Chu Liễm Minh hướng ánh mắt chất vấn về phía Quý Nguyên Hạo.

Quý Nguyên Hạo dựa vào vách đá, nhếch môi cười nói: "Ta cũng không có lý do gì để lừa tướng quân, tướng quân cũng có thể tự đưa ra phán đoán."

Một tia sáng từ khe hở chiếu lên người nọ, chiếc cẩm bào màu tím đậm với tay áo dính đầy bụi và máu, tóc tai hơi lộn xộn, tuy nhiên người này lại có khí chất điềm tĩnh, kiêu ngạo, nhìn thế nào cũng không thấy được vẻ chật vật, ngược lại còn nhìn ra được vẻ bất cần, thong dong không hề vồn vã.

Chu Liễm Minh hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất là vậy!"

Hắn ta suy nghĩ kỹ lại, kế hoạch này đúng là rất hay, nhưng nếu Quý Nguyên Hạo muốn giở trò thì cũng chỉ có thể giở trò khi Dương Diên Tông xuất hiện để chiếm lấy chiếc chìa khóa bí mật, bây giờ giở trò cũng chẳng ích gì.

Chu Liễm Minh hất cằm ra hiệu cho thủ hạ chuẩn bị: "Cẩn thận vào, làm lại lần nữa."



Ngay khi lần theo dấu vết một lần nữa, nhóm người của Dương Diên Tông chạy vào đại sảnh, bước vào "trạng thái chiến đấu". Lỗ tai của Chu Liễm Minh đột nhiên nghe được tiếng động ở đầu bên kia, trong lúc vũ khí va chạm, dường như hắn ta đã nghe thấy bước chân giẫm lên sỏi đá.

Ở lối vào hầm mỏ, ngoài bụi còn có sỏi đá nằm rải rác, nếu có ai đến, trừ khi không xuất hiện, chứ nếu đã tiến lên thì sẽ không thể thoát khỏi tai mắt của họ!

Tiếng động này đã lọt vào tai Chu Liễm Minh và quân mai phục đang làm nhiệm vụ canh gác ở lối vào mỏ, tất cả đồng thời quay ra nhìn nhau.

Chu Liễm Minh mừng rỡ, lao ra như cơn lốc: "Người tới là ai?"

Quý Nguyên Hạo híp mắt lại, cũng đột ngột đứng dậy, thân hình phóng ra như tia chớp!

Gần như là cùng lúc đó, tất cả mọi người đều lao tới, ngoại trừ người được chỉ định để giữ đội hình, đề phòng lúc tất cả mọi người cùng xông lên!

Phía trước! Ba bóng người quay đầu phi thân vào hầm mỏ, Chu Liễm Minh lập tức quát lớn: "Chạy đi đâu?"

Hắn ta nhấc tay áo lên, phi tiêu đuổi theo vèo vèo phía sau! Một trận chiến khốc liệt lập tức nổ ra, ba người bỗng nhiên lộ diện kia chắc chắn đã rơi vào thế bất lợi, cũng may là đường mỏ rất hẹp, người cầm đầu khẽ quát lên: "Đi về phía bên trái, rút lui!"

Giọng nói của người này trầm thấp, hơi khàn, mang theo sự lãnh đạm bẩm sinh, vừa nghe thấy giọng nói này, Chu Liễm Minh và Quý Nguyên Hạo trở nên hăng hái lạ thường, Chu Liễm Minh vung tay lên, quát chói tai: "Gϊếŧ chết không tha!"

Quý Nguyên Hạo đã xông về phía trước!

Chu Liễm Minh cũng là cao thủ trong số các cao thủ, hắn ta lạnh lùng nhìn chòng chọc Quý Nguyên Hạo nhưng tạm thời chưa lên tiếng. Hai người liên thủ, trong nháy mắt đã đẩy Dương Diên Tông lùi lại mấy bước! Chu Liễm Minh nhìn chăm chú chiếc túi bên hông Dương Diên Tông, nhắm đến mấy lần, ở lần cuối cùng đã thành công!

Ngực của Dương Diên Tông co rút lại, Chu Liễm Minh hét lớn, thân hình bay lên chậm mất nửa nhịp rưỡi, mũi kiếm cuối cùng cũng chạm vào một vật cứng phát ra một tiếng "keng"!

Nhờ sự liên thủ giữa Chu Liễm Minh và Quý Nguyên Hạo, cuối cùng họ cũng thành công đánh trúng tấm lệnh bài bằng đồng đen khiến nó bay lên cao, Dương Diên Tông giận dữ hít sâu một hơi, ba người phía đối diện đồng thời lao lên đỡ lấy hắn!

Không biết tại sao thủ hạ của Chu Liễm Minh và Quý Nguyên Hạo đều chăm chú theo dõi thời khắc này, đồng loạt tung ra các đòn công kích! Người bị tấn công nhiều nhất đương nhiên là Dương Diên Tông, nếu hắn nhất quyết giành lại thứ kia thì chỉ sợ sẽ bị trọng thương, nên buộc lòng phải rút lui.

Nhưng cùng lúc đó Chu Liễm Minh và Quý Nguyên Hạo đã chiến đấu quên thân để giành lấy tấm lệnh bài, hiện tại vẫn chưa ai lấy được, sau một lực đánh mạnh, nó rơi thẳng xuống cuối đường hầm, ba người phe Dương Diên Tông vui mừng, lập tức quay người lao về phía trước, cúi người nhặt tấm lệnh bài lên rồi chạy biến đi!

"Đuổi theo! Mau đuổi theo!"

Chu Liễm Minh hét lớn, bốn mươi năm mươi binh sĩ hai bên chia thành nhiều nhóm nhanh chóng đuổi theo!

Tiếng hò hét đuổi bắt đột nhiên biến mất, cả một huyện người không còn thấy đâu nữa.

Phía bên kia của hiện trường trận chiến, ở cuối một trong những nhánh rẽ của đường hầm, Tô Từ và Dương Diên Tông quay ra nhìn vào mắt nhau, thành công rồi!

Hai mắt Tô Từ cong cong, niềm vui dường như tràn ra từ khóe mắt và khóe môi, Dương Diên Tông cuối cùng cũng khẽ cong môi lên.

Tô Từ chỉ vào đại sảnh bên kia, nói bằng khẩu hình: Thế chúng ta vào thôi?

Vở kịch được đạo diễn bởi Dương Diên Tông và Tô Từ, đám người A Khang là những diễn viên vô cùng nhiệt huyết, thành công dẫn dụ hầu hết mọi người đi khỏi đây.