Cuối cùng còn lại Lưu Thịnh.
Cũng là một trong những huynh đệ họ Lưu, nếu có thể cứu sống được hắn ta thì Lưu Ứng có chạy thoát cũng chẳng sao.
Nhưng đáng tiếc người này chỉ còn thoi thóp, sau khi mở cửa ra, trong vòng ba phút, Dương Diên Tông lập tức bước đến kiểm tra, bắp đùi, bụng và vai của người này đã bị đâm thủng, vết thương rất nghiêm trọng, vết thương dài nhất lên tới ba mươi cm, có thể thấy sức sống của người này rất ngoan cường. Lưu Ứng cũng rất tàn nhẫn, hắn ta đã cắt phần thịt thối đi rồi hơ vết thương qua lửa, nhưng thật không may, kết quả cuối cùng không được như ý, dấu hiệu nhiễm trùng rất nặng, vết thương ngày càng loét ra, người này cũng chỉ còn lại chút hơi tàn, đang nhắm mắt thở, có lẽ là không tỉnh lại nữa.
Dương Diên Tông có kinh nghiệm phong phú, biết rằng với thương thế và tình trạng này thì không cứu nổi, nên lập tức buông tay, đứng dậy.
Tô Từ hơi do dự nói: "Hay là cứ đưa hắn về đi?"
Dương Diên Tông nhướng mày, nghiêng đầu nhìn nàng.
"Ừm, không phải trước đây ta từng nói đang nghiên cứu một phương thuốc mới sao? Hiện đã có chút thành quả nhưng vẫn chưa thử nghiệm, nhưng ta có mang theo thuốc."
Tô Từ chần chừ một lát, nàng đã tinh luyện thành công penicillin, quá trình nuôi cấy khá lý tưởng, nàng đoán là đã thành công một nửa, nhưng vẫn chưa có thời gian tiến hành thí nghiệm trên động vật nên chưa đảm bảo được điều gì.
Nhưng Lưu Thịnh đã trên bờ vực của cái chết, thử một lần cũng chẳng mất gì.
"Chữa khỏi được à?"
"Không biết nữa, chỉ chắc bốn đến năm phần."
Dương Diên Tông liếc nhìn nàng, không nói mấy lời vô nghĩa, lệnh cho Dương Diên Trinh ở lại hỗ trợ Tô Từ.
Tô Từ không ở lại đây mà thuê một nhà dân gần đó, nàng nhớ đến cái người tên Quý Nguyên Hạo kia, trong lòng cứ thấy sờ sợ.
Trước tiên, Lưu Thịnh được tắm rửa sạch sẽ, đặt lên giường, nàng dành chút thời gian để làm sạch vết thương và cơ thể cho hắn ta, nhiệt độ cơ thể rất cao, hô hấp khó khăn, rõ ràng là bị sốt cao do vết thương bị nhiễm trùng.
Tô Từ lấy chiếc ống tiêm duy nhất của mình ra, thứ này rất quý giá, được làm bằng pha lê, nửa đυ.c nửa trong, có màu tím nhạt, là một món đồ lấy ra từ kho tàng của cha nàng. Đây là chiến lợi phẩm quý giá mà Tô Lệ bất ngờ có được trong chuyến viễn chinh đến phía Tây Bắc Nhung, vốn định làm của hồi môn cho khuê nữ, cuối cùng lại bị nàng mài ra dùng.
Sau đó Tô Từ tìm được một người thợ, đầu tiên nàng làm một mô hình bằng tre, để người thợ hình dùng trước, tiếp đó mới dám đưa pha lê cho người kia làm, khó khăn lắm mới mài thành hình nhưng lại không có cao su, cũng may có mủ của cây đường lê, cuối cùng cũng cho ra thành phẩm miễn cưỡng có thể dùng được.
Tô Từ cẩn thận mở chiếc bình sứ nhỏ đã được bọc kín ra, trước tiên thử nghiệm trên da, ước chừng mười phút sau, nàng lấy ống tiêm chứa dung dịch penicillin ra, tiêm vào cơ.
Nàng hơi lo lắng, đây cũng tính là thí nghiệm trên người đầu tiên của nàng, nàng quan sát chừng nửa giờ, da của Lưu Thịnh không có gì bất thường, lòng trắng trong mắt, hơi thở cũng không có dấu hiệu gì khác thường, nàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lập tức thấy hứng khởi, vậy là cuối cùng nàng cũng tìm được một chủng không có độc!
Ồ dê!
Nhưng Tô Từ vẫn không chắc mình có cứu được Lưu Thịnh không, người này bị thương quá nặng, đang cận kề cái chết. Penicillin trong tay nàng chỉ là bản thô, hàm lượng đơn vị rất thấp, không thể đạt được hiệu quả ngay tức thì.
Tô Từ suy nghĩ một lúc, lấy trong túi ra một bình sứ màu xanh lam khác, quay ra dặn dò Dương Diên Trinh, người đang tạm thời làm trợ lý cho nàng: "Diên Trinh ca, cái này để bôi bên ngoài da, huynh băng bó vết thương cho hắn đi."
Trong khi lúc nghiên cứu penicillin, lần đầu tiên Tô Từ đã chiết xuất được allicin.
Thứ này dễ chiết xuất hơn penicillin nhiều, hiệu quả tương đối thấp, giúp ức chế nhiều loại cầu khuẩn, Escherichia coli, kiết lỵ, viêm phổi thương hàn và các loại nấm vi khuẩn khác, đồng thời có tác dụng đáng kể đối với các bệnh về đường ruột và đường tiêu hóa. Trên thực tế, đối tượng sử dụng nhiều nhất trong thời hiện đại là các trang trại chăn nuôi, xuất hiện nhiều trong thuốc thú y.
Nhưng Tô Từ nghĩ, thuốc hiện đại, cho dù là thuốc thú y, ở thời cổ đại này cũng vẫn được tính là thần dược chứ?
Penicillin của nàng miễn cưỡng có thể dùng được, vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước, trước tiên nàng chỉ có thể dùng allicin để bù đắp cho sự thiếu hụt này.
Mặc dù Dương Diên Trinh bị thứ chất lỏng có mùi nồng nặc là cho hoảng sợ nhưng vẫn nhanh tay bôi một lớp dày lên da của Lưu Thịnh.
Tốt lắm, nàng đã làm tất cả những gì có thể, sống sót được hay không chỉ có thể dựa vào Lưu Thịnh.
Tô Từ quan sát rất cẩn thận, thỉnh thoảng còn ghi chép lại, và sự thật cho thấy sau hơn một năm, cuối cùng nàng cũng có thể tuyên bố phiên bản đầu tiên đã thành công.
Sau khi tiêm và bôi hai loại thuốc này, sau hơn một giờ, cuối cùng Lưu Thịnh cũng có dấu hiệu giảm sốt, nhiệt độ cơ thể giảm đi rất nhiều, hơi thở hãy còn yếu ớt nhưng không còn rối loạn giống như cơn gió có thể tắt bất cứ lúc nào nữa.
Sức sống của người này đúng là ngoan cường, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể hắn ta sẽ sống sót!
Lúc biết được tin này, Tô Từ đã phải vội vã chạy lên núi.
Quý Nguyên Hạo đến quá nhanh, họ đành phải lập tức di chuyển.
Tình trạng của Lưu Thịnh dần chuyển biến tốt, sau khi Tô Từ và Dương Diên Trinh bàn bạc xong xuôi, Lưu Thịnh đã được giao cho một trong những người đồng hành, những người khác thì nhanh chóng đi theo ám hiệu, đuổi kịp đại quân.
Ở phía trước, Dương Diên Tông và Quý Nguyên Hạo đang chiến đấu tay đôi, có rất nhiều người bị thương, trong đó nhiều người bị thương nặng, rất cần đến nàng.
Họ ở trên núi năm ngày, trong thời gian này, không những phải giao chiến với quân của Quý Nguyên Hạo mà còn phải chiến đấu chống lại dân binh. Lưu Ứng hoạt động trên núi gần hai mươi năm, đã sớm trở nên thân thiết với người dân nơi đây, thậm chí có những thôn làng còn là người của hắn ta. Càng đến gần chỗ của Lưu Ứng, sự giao tranh giữa Dương Diên Tông và Quý Nguyên Hạo càng trở nên khốc liệt, bọn họ chẳng những phải đấu trí so dũng với Lưu Ứng mà còn phải chiến đấu với nhau.
Sau khi xác nhận penicillin và allicin không có độc và có hiệu quả, Tô Từ nhanh chóng sử dụng chúng, dĩ nhiên là nàng không thể trơ mắt đứng nhìn đồng đội của mình ngã xuống.
Nhưng nàng không mang theo nhiều, chỉ còn lại một lọ cuối cùng, Tô Từ không dùng nữa.
Lọ này là để dành cho Dương Diên Tông, đề phòng tình huống xấu.
Rắn phải có đầu, một đội ngũ cần có thủ lĩnh chỉ huy, hành động này của nàng là hợp lý, mặc dù hai người đang có mâu thuẫn nhưng nàng vẫn hiểu rõ đại cuộc.
Đương nhiên, ngoài miệng Tô Từ không thể nói toạc ra vậy được.
Hôm nay trong lúc nàng đi thay băng cho những người bị thương nặng, Dương Diên Tông nhận ra nàng không tiêm thuốc nữa: "Dùng hết thuốc rồi à?"
Tô Từ chớp mắt, nàng cũng không phải người làm chuyện tốt mà không cần ghi danh: "Không, vẫn còn một lọ."
"Nhưng cái này phải giữ lại, lỡ như ngài... lọ này phải giữ lại, không được dùng."
Tô Từ cẩn thận gói kỹ chiếc lọ sứ kia lại, bỏ chung chỗ với ống tiêm cho vào túi đeo của mình.