"... Thuộc hạ đã điều tra cẩn thận, biết được Phùng Thương đã bị áp giải đến mỏ đá hơn nửa tháng nay, trong khoảng thời gian này rất an phận, không hề có ý định vượt ngục."
Dương Diên Tông chăm chú lắng nghe thuộc hạ nói về biểu hiện của Phùng Thương: "Không có ý định vượt ngục?"
Chuyện này đúng là thú vị.
Mặc dù Phùng Thương bị cùm cả hai chân, nhưng xét đến cú nhảy vừa rồi và âm thanh mở cùm, xem ra hắn ta đã nghiên cứu kỹ về nó, ấy thế mà lại không mở cùm ra để chạy trốn, chuyện này đã giải thích cho tất cả.
Xét theo những kỹ năng mà hắn ta thể hiện ra trong ngày hôm nay, chỉ cần hắn ta phí chút tâm tư thì không gì là không thể.
Nhưng hắn ta lại không làm vậy. Phùng Thương vội vàng chạy từ kinh thành đến Ô Xuyên xa ngàn dặm. Trước khi đến, Dương Diên Tông đã đoán rằng huynh đệ Lưu Ứng đang ở Ô Xuyên.
"Huynh đệ Lưu Ứng, chắc chắn đang ở Thương Châu!"
Dương Diên Tông đột nhiên ngước mắt lên: "Mỏ tư cũng đang ở Thương Châu!"
Có người phản ứng nhanh, nghe vậy thì nhìn về phía Tây Nam, Dương Diên Tông đứng dậy, quay lại nhìn dãy núi Tây Nam, mỏ tư không thể nằm ở vùng đồng bằng, chỉ có thể giấu trong núi, vậy thì chắc chắn là ở phía Tây Nam.
Nếu không có gì ngoài dự liệu, huynh đệ Lưu Ứng chắc hẳn cũng đang lẩn trốn ở phía đó.
Dương Diên Tông gõ nhẹ ngón tay lên bàn: "Tất cả đi về phía Tây Nam, mục tiêu là quán thuốc ở hương thôn Trấn Trang, lập tức di chuyển!"
"Rõ!"
Huynh đệ Lưu Ứng bỏ trốn trong tình trạng bị trọng thương, tuy không biết là bị thương ở đâu nhưng xét lượng máu để lại ở hiện trường lúc đó thì vết thương chắc chắn rất nghiêm trọng.
Lúc này ắt không thể thiếu thuốc.
Không giống như ở hiện đại, thuốc ở thời cổ đại là một thứ rất khan hiếm, đặc biệt là ở những nơi xa xôi như Thương Châu, nơi này số lượng đại phu giỏi cũng không nhiều.
Nghĩ theo cách này, phạm vi tìm kiếm cũng thu nhỏ lại.
Bọn họ có thể chạy đến đó trước Quý Nguyên Hạo, vì cái người này còn đang vắt óc nghĩ cách cạy miệng Phùng Thương!
Nghĩ đến đây mọi người đều hưng phấn, khí thế hừng hực, không ai nói thêm một lời nào nữa, lập tức đi thẳng về phía Tây Nam.
Kết quả cũng khiến cho mọi người mừng rỡ.
Họ nhanh chóng tìm ra manh mối từ một trong những trấn lớn nhất ở đó. Tiểu nhị cho biết nửa tháng trước, có người đập cửa giữa đêm, là một hán tử ngoài bốn mươi cõng theo một người bị thương nặng đến chữa bệnh, vết thương của người kia hình như đã được mấy ngày, có vẻ đã được xử lý qua nhưng chỗ đó lại bắt đầu chảy máu, tiểu nhị nói nhìn rất nghiêm trọng: "Sợ là không sống nổi, chỉ có thể kéo dài được một thời gian."
Hai người mặc y phục rách nát nhưng lại có nhiều bạc, đại phu đã chữa trị cho họ, sau đó còn đến khám cho hán tử được cõng đi nhiều lần.
Ban đầu đại phu kia còn phủ nhận, hán tử cùng người bị thương kia nhìn có gì đó sai sai, có vẻ còn bị hai huynh đệ kia uy hϊếp không cho nói nên lúc này rất sợ gặp rắc rối. Nhưng ngay khi nhìn thanh đao sáng loáng được rút ra, đại phu lập tức kể lại toàn bộ sự tình.
"... Đang ở một ngôi miếu đổ nát, đệ đệ của người kia bị thương không di chuyển được, hai huynh đệ đang tạm trú trong một miếu sơn thần!" Dù mỗi lần đều bị bịt mắt đưa đến đó nhưng hắn ta vẫn có thể nhìn được cảnh vật bên trong.
Tô Từ liếc nhìn phần thân dưới đã nhanh chóng thấm ướt của đại phu, khóe miệng hơi co giật, đã làm gì đâu, đã ai chạm vào đâu? Thôi được rồi, nhát gan cũng có cái lợi của nhát gan.
Sau đó, họ nhanh chóng tìm được một ngôi miếu sơn thần.
…
Quá trình tiếp theo không được suôn sẻ cho lắm.
Huynh đệ Lưu Ứng hiện đã rơi vào ngõ cụt nhưng cả hai cũng từng là nhân vật rất có bản lĩnh, lại can đảm, giỏi giang.
Không có sự can đảm có lẽ đã không làm ra chuyện thế này.
Hai người này cũng được coi là thiên tài, có thể khám phá ra hướng đi của quặng mỏ, dành mười năm để tìm ra các mỏ mới ở vùng núi rộng lớn, thiết kế đường hầm mỏ, tập hợp nhân lực, chế tạo các loại dụng cụ, khai thác, luyện chế, vận chuyển, sản xuất bạc trắng.
Trong khoảng thời gian này họ đã tung hoành ngang dọc, thậm chí còn vươn tay đến tận chỗ quân lương, rồi rửa tiền, âm thầm lập mưu chống lại các vương gia, lẳng lặng làm lụng suốt mười năm, nếu không phải dính líu đến án quân lương thì bây giờ bí mật cũng không bị lộ tẩy.
Một người có bản lĩnh như vậy, bây giờ dù chỉ là con chim sợ ná rơi vào đường cùng cũng sẽ không có chuyện không bố trí cơ quan ở nơi mình ở.
Tô Từ cũng vừa đi vừa vung kiếm để dò xét. Phát hiện nàng biết một ít kiếm pháp, Dương Diên Tông quay đầu lại liếc nhìn nàng, ánh mắt không hề thay đổi nhưng có lẽ trong lòng cũng hơi kinh ngạc, người con gái này đúng là không ngừng cho hắn thấy những điều mới mẻ.
Nhưng cũng may, Tô Yến từ nhỏ đã luyện võ, Tô Từ có thể lừa được mọi người, kiếm pháp này là do Tô Yến dạy. Mọi người hơi bất ngờ một chút rồi thôi, Lâm Diệc Sơ cũng phát cho nàng một thanh kiếm.
Trận chiến cũng không có gì gọi là căng thẳng, nhiều cao thủ tập hợp lại để đánh một người thì có thể xảy ra chuyện gì được, điều đáng tiếc duy nhất là Lưu Ứng đã dùng độc ngay từ khi bắt đầu.
Căn phòng phía sau miếu sơn thần rất rộng, không có cửa sổ, Tô Từ vừa xông vào đã thấy một nam nhân mặc y phục xám xịt bẩn thỉu đứng dậy, quay đầu lại nhìn mình, đôi mắt đỏ ngầu, điên cuồng, hung dữ!
Dương Diên Tông không nói những lời vô nghĩa, còn chưa vào đến cửa đã giơ tay lên, ám tiễn trong tay áo bay ra ngoài, nghe thấy một tiếng "vèo"! Lưu Ứng nghiêng người tránh đi nhưng vai vẫn trúng ám tiễn.
Ở ngoài cửa mà người ta vẫn nghe thấy tiếng thở nặng nề như của dã thú, binh khí va chạm nhau truyền đến những tiếng kinh kinh keng keng, nhưng cũng chỉ hai ba người xông lên, Lưu Ứng không sợ chết nhưng thứ họ cần là người sống. Lưu Ứng cố hết sức nhào lên giả vờ tấn công. Cùng lúc đó hắn trở tay một cái kéo một sợi dây mỏng treo ở phía sau tấm rèm nát, trên đầu họ vang lên một tiếng "toạc", bảy tám túi vải giấu trên xà đồng vỡ tan, một thứ bột màu đỏ từ trên cao đổ xuống.
Nó vừa tanh lại vừa thối, ai cũng vội vàng nín thở, bịt miệng và mũi lại!
Lưu Ứng tận dụng ngay thời điểm này, kéo thẳng sợi dây, đồng thời lao tới phía sau bức tường xiêu vẹo, nhanh chóng đi xuống cầu thang, rồi "rầm" một tiếng, cánh cửa thép ròng đóng lại!
Hóa ra cái miếu sơn thần đổ nát này chính là thành trì do Lưu ứng dựng lên từ trước, bên dưới có mật đạo. Đệ đệ của Lưu Ứng là Lưu Thịnh không thể di chuyển, nơi ở kín mít thế này không thích hợp để vết thương hồi phục nên hắn ta đành phải để đệ đệ ở phía trên. Trước tình thế nguy cấp, Lưu Ứng đành phải bỏ đệ đệ của mình ở lại để rút lui trước.
Mọi người nhanh chóng uống thuốc giải, xé đồ lót làm ướt rồi bịt miệng bịt mũi lại, một người bạn đồng hành tên là Trương Tiều đã nhảy lên khu vực bàn thờ, hí hoáy chừng ba phút, "lộp cộp" một tiếng, cánh cổng sắt ở lối vào đường hầm mở ra, Dương Diên Tông dẫn người tức tốc đuổi theo.
Dương Diên Trinh là người duy nhất còn ở trên đất liền, hắn dẫn theo ba người, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải canh giữ lối vào đường hầm và cổng miếu để phòng tình huống bất ngờ, ngoài ra còn có Tô Từ... nàng đã chạy một đoạn dài giờ chạy hết nổi rồi.