Chương 43: Trong mỏ đá (2)

Họ đến đây rất nhanh, gần như đã dốc hết sức lực để tiến về phía trước, nhưng người đi trước chẳng phải kẻ hiền lành ăn chay, có lẽ chúng cũng làm y như vậy, một trước một sau đến đây cùng đoàn người của Dương Diên Tông.

Phải nhanh lên, cố gắng đến giây phút cuối cùng, không thể để sợi dây móc nối họ Phùng bị đối phương cướp mất được.

Cuộc đua này sực mùi căng não.

"Nhưng làm sao chúng ta tìm được đây? Nhiều người vậy cơ mà?"

Đây là một nơi tương tự như trại lao động, Phùng Thương phạm tội bị tống vào ngục, dĩ nhiên vào đó rồi thì không thể ăn cơm chùa, ngay sau khi bị kết tội, hắn ta bị đưa đến mỏ đá để lao động cải tạo.

Mỏ đá này rất lớn, ngoài tù nhân cải tạo ra còn có lao động bên ngoài, nghe nói tổng cộng có mấy nghìn người, cả ngày trời lao động cực nhọc, phóng mắt ra nhìn thấy ai cũng xám xịt u tối, trong thời gian ngắn, làm sao mà tìm được?

Dương Diên Tông vừa tới đã lập tức chia người ra hành động, Tô Từ và Dương Diên Trinh cùng một nhóm, hai người lao về phía mỏ đá theo hướng được chỉ định, đám lính canh cầm roi xông lên chặn họ lại, lớn tiếng mắng chửi: "Các người là ai? Biết chỗ này là chỗ nào không? Thích chết hả..."

Dương Diên Trinh vừa định lên tiếng thì Tô Từ đã cho tay áo trong ngực, móc ra hai thỏi bạc nhỏ nhét vào tay một tên, tên kia lập tức tắt tiếng, ngay sau đó cả đội đều im lặng.

Hai người xông thẳng vào mỏ đá, Tô Từ mở to hai mắt nhìn xung quanh, làm sao tìm được hắn ta đây?

"Chú ý tiếng động, người nào tìm được trước sẽ ra ám hiệu."

Dương Diên Trinh nhanh chóng nói: "Chúng ta để mắt đến mấy đứa trẻ con, Phùng Thương mang theo con gái bỏ trốn, sau khi vào tù đã móc tiền túi ra đút lót, hắn ta mang theo đứa bé đó đến mỏ đá."

"À à."

Hóa ra là vậy, thế thì dễ hơn rồi.

Tô Từ lập tức mở to mắt, chú ý đến bọn trẻ con trong mỏ đá.

Ở đây cũng có cả trẻ con, số ít là tội nhân, theo luật pháp Đại Khánh, trẻ con trên tám tuổi nếu phạm tội đặc biệt nghiêm trọng cũng sẽ bị lưu đầy, nặng hơn còn phải đi lao động, hoặc là những đứa trẻ không có ai chăm sóc, trẻ nhà nghèo phải bươn trải sớm cũng sẽ đến đây. Trẻ con có thể làm một số công việc nhẹ, bên khai thác đá sẽ trả cho chúng một ít tiền.

Vì vậy ở đây có khá nhiều trẻ con, trai gái đều có, điều này khiến cho việc tìm kiếm của họ thêm phần khó khăn.

Tất nhiên, đoàn người của phe khác cũng vì việc này mà gặp trở ngại.

Tô Từ và Dương Diên Trinh chạy đi tìm như điên, dọc đường đã chạm mặt người của phe khác, đối phương hiển nhiên cũng đang truy lùng họ.

Những nơi khác thì không biết, nhưng bên Tô Từ, đôi bên cảnh giác giằng co một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không ai ra tay trước, chỉ tập trung tìm kiếm.

Bây giờ để xem ai là người mò được kim dưới đáy biển trước!

Tô Từ cũng không biết mình đã tìm trong bao lâu, nàng đã chạy từ đầu phía đông sang đến đầu phía tây xa xôi của mỏ đá mà vẫn không tìm được cây kim dưới đáy biển, hai người bèn quyết định leo lên ngọn núi đá gần đó, nàng đã thấm mệt, cũng may Dương Diên Trin không thấy phiền, liên tục kéo nàng chạy về phía trước.

Đang chạy thì Tô Từ đột nhiên dừng lại: "Tiếng gì thế?"

Bên tai nàng mơ hồ nghe thấy t"đinh" một cái, một âm thanh ngắn ngủn, sắc bén của kim loại, giống như tiếng vũ khí va chạm!

Nàng vội vàng ngoắc tay, hai người rẽ vào một góc cua lớn!

Sau khi lao qua tảng đá thì… hay lắm! Người đầu tiên Tô Từ nhìn thấy là Dương Diên Tông, người thứ hai là một nam nhân mặc áo choàng cổ tròn màu tím đậm đang đứng đối mặt với họ, người này khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, gương mặt sáng như viên ngọc quý, chính là Quý Nguyên Hạo mà nàng đã nhìn thấy trong cái đêm kinh hồn bạt vía kia!

Nét ôn hòa trên lông mày của người này không thấy đâu nữa, chỉ còn lại sự dữ tợn và nghiêm túc.

Hắn ta và Dương Diên Tông đã rút kiếm ra, bắt đầu lao vào nhau, có thể thấy rõ ràng nguyên nhân của trận đấu này là người đàn ông mặc đồ xám đang nằm trên mặt đất, không thể đứng dậy từ nãy đến giờ.

Không biết là ai đến trước ai đến sau, nhưng rõ ràng phe địch có nhiều người hơn, cách nơi Dương Diên Tông và Quý Hạo Nhiên đánh sáp lá cà không xa, quân của hai bên đã chiến đấu kịch liệt bất phân thắng bại, nhưng bên ta đang ở thế bất lợi, người bên mình ít hơn đối phương một nửa, đám A Khang, A Chiếu đang rơi vào thế hạ phong, bị kẻ thù dàn mỏng ra!

Dương Diên Trinh khẽ quát lên: "Muội trốn đi!"

Hắn lập tức rút trường kiếm lao về phía trước, đỡ được thanh kiếm đang đâm vào áσ ɭóŧ của A Chiếu.

Tô Từ vội vàng quay người lao đi, rút chiếc còi đặc chế trong tay ra, vừa đi vừa ra sức thổi, chạy được khoảng bảy tám thước, cuối cùng cũng gặp được hai tốp người mình, nàng vội vàng vẫy tay với họ rồi quay đầu chạy.

Phe bên mình cuối cùng cũng không bị tổn thất, nhưng trận chiến bên ngoài ngày càng trở nên ác liệt, Quý Nguyên Hạo quả nhiên là một người sói đã từng đánh bại tam quan lục tướng, bề ngoài nhìn lịch sự ung dung nhưng thân thủ cực kỳ nhanh lẹ, giao chiến với Dương Diên Tông khó lòng phân cao thấp.

Kiếm của hai người va chạm kịch liệt, đừng nói là Tô Từ, ngay cả đám A Khang cũng không dám đến gần nơi đó. Tô Từ nào dám ló đầu ra ngoài, nàng núp sau một đống đá vụn để quan sát.

Quan sát một lúc, nàng đã nhìn ra chút manh mối.

Nam nhân mặc đồ xám chắc chắn là Phùng Thương, người này mặc y phục mỏng manh dành cho phạm nhân, trong lúc Dương Diên Tông và Quý Nguyên Hạo giằng co nhau, tên này liên tục di chuyển thân mình bằng tay, không để ai có cơ hội bắt mình đi, nhưng đừng quên trong tay hắn có một tín vật quan trọng để mở khóa mỏ bạc, tạm thời không bắt được người thì có thể đoạt lấy tín vật trước, vì vậy, hai người không hẹn mà cùng xé y phục của hắn ta ra.

Lúc Tô Từ quay lại, nam nhân này đã mình trần như nhộng, chiếc quần dành cho phạm nhân đã bị xé toạc không phát ra một tiếng động, Tô Từ cũng chẳng ngại, hai mắt mở to ra nhìn, thứ kia không thể giấu trong mớ tóc bù xù kia được, vậy thì chỉ còn đôi giày, Tô Từ nhìn chằm chằm chân của tên này hồi lâu, nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn cảm thấy đôi giày rơm rách nát kia chẳng thể giấu được vật gì.

Trái tim nàng khẽ rung lên, nàng dời mắt đi chỗ khác, bắt đầu quét mắt nhanh qua khu vực gần đó.

Vậy là nàng nhanh chóng phát hiện ra có một đứa bé đang trốn trong kẽ hở của đống đổ nát cách đó không xa.

Tô từ lặng lẽ đứng dậy, nhanh chóng di chuyển đến, cô bé kia quay đầu ra, gương mặt bẩn thỉu mang theo vẻ hoảng sợ, khuôn mặt bẩn đến mức không nhìn ra ngũ quan, nhưng cô bé lại có một đôi mắt đen láy rất to.

Cô bé thở hổn hển, liên tục lùi về phía sau.

"Bé đừng lo, nếu còn lùi nữa là rơi ra ngoài đấy." Tô Từ nhìn vào tay cô bé, không có gì cả: "Cha bé có đưa cho bé cầm thứ gì không?"

Tô Từ cảm nhận được cô bé đang căng thẳng, nó siết chặt tay, nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu, dùng giọng nói non nớt đáp lại: "...Ta, ta cho tỷ, tỷ có thể cứu cha ta không?"