Mặc dù Tô Từ đi theo hơi phiền nhưng nàng lại rất rành về y thuật, hiệu quả chữa bệnh cũng cao.
Đoàn người chạy như điên được hơn mười dặm, nhanh chóng tìm được một thôn trấn làm nghề nông và săn bắn, một nơi thích hợp để trú ẩn, có người ra ngoài mua y phục, giày dép, xe ngựa, trong lúc đó thì Tô Từ bận rộn băng bó cho những người bị thương trước đó.
Hai bọc hành lý lớn của nàng vẫn còn nguyên vẹn, đều được mang đi cùng.
Tô Từ kiểm tra đồ đạc bên trong, thở phào nhẹ nhõm, trước tiên nàng mang bán thành phẩm vất vả lắm mới tinh luyện thành công ra ngoài, thứ đồ này không có bảo hiểm đảm bảo an toàn nhưng chỉ sợ lỡ nhữ, lỡ như đến lúc muốn dùng lại không có thời gian để dùng mới phiền toái.
Tô Từ cầm một cái lọ lên, giấy gói vẫn còn nguyên, không hao tổn gì, nàng vội vàng bọc kỹ lại rồi cất vào, bắt đầu lấy xà phòng ra để rửa tay và khử trùng, ngoài ra còn lấy cả rượu.
Rượu này nàng đoán là đã được chưng cất nhưng không biết chính xác nồng độ là bao nhiêu, nhưng méo mó có còn hơn không.
Dương Diên Trinh ôm cánh tay, mở to hai mắt: "Sao muội còn vác theo cái bình nước to thế hả!"
Thảo nào lại nặng như vậy, vừa rồi lúc chạy cảm giác sắp bị nó siết chết.
Tô Từ trừng mắt với hắn: "Nước cái đầu huynh ấy, thứ này quan trọng lắm đó!"
Nàng vừa cãi nhau với Dương Diên Trinh, vừa nhanh tay mở nắp bình ra để khử trùng kim chỉ, nắp bình vừa mở ra, mọi người đều biết không phải là nước, nó nồng mùi rượu, vết thương của Dương Diên Trinh không sâu, không cần lãng phí chỉ ruột dê của nàng.
Sau khi khâu vết thương lại, máu lập tức ngừng chảy, các bước khử trùng, băng bó lần lượt được tiến hành.
Tô Từ chăm sóc cho Dương Diên Trinh xong, lập tức lao tới chỗ những người bị thương nặng hơn. Sở dĩ nàng xử lý cho Dương Diên Trinh trước là vì sợ mọi người kinh ngạc, không chấp nhận được, một khi đã có ví dụ thực tiễn, sau này nàng sẽ không cần giải thích gì thêm nữa.
Họ đều là hán tử, không ai phàn nàn kêu đau, Tô Từ dùng kim thành thạo khâu lại vết thương, mặc dù mọi người chưa từng thấy kỹ thuật này trước đây nhưng nó lại có hiệu quả tức thì.
Không ai bị gãy xương, tất cả đều chỉ bị thương trên da thịt, một số người bị thương khá nặng, nhưng Tô Từ vẫn có thể xử lý được dù đang ở trong điều kiện hạn chế.
Vốn dĩ mọi người đều đã từng nghe nói về nàng nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt thấy, không còn nghi ngờ gì nữa, dù sao người này cũng là do Dương Diên Tông đích thân sắp xếp, ban đầu không tránh khỏi còn hơi dè dặt, nhưng lúc này cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất.
Tô Từ rất xinh đẹp, nhưng không ngờ lại rất tươi sáng cởi mở, không õng ẹo, câu nệ tiểu tiết, chỉ mất một thời gian, mọi người đã dần trở nên quen thuộc với nàng.
Dương Diên Tông nhìn nàng chướng mắt nhưng Tô Từ cứ giả vờ như không biết, bày ra thái độ tự nhiên hào phóng, còn bưng đến cho hắn một ly nước ấm.
Dương Diên Tông vừa mới xách kiếm đi ra ngoài, không biết là đi đâu, chỉ thấy hắn đằng đằng sát khí, lúc quay trở lại thì trên tay dính máu, có lẽ là đi giải quyết cái đuôi theo sau.
Tô Từ nhìn thấy, nhanh nhẹn đưa cho hắn một chiếc khăn ướt.
Dương Diên Tông lau sạch tay, liếc nhìn nàng, người con gái này đúng là gan to bằng trời, sự kiện ở quân trấn, rồi rừng đá chưa qua bao lâu, bây giờ lại tiếp tục gặp phải tình huống nguy hiểm mà chẳng biết sợ là gì.
Hắn ném chiếc khăn tay vào người nàng, đứng dậy: "Chuẩn bị đi, lập tức xuất phát!"
Lâm Diệc Sơ bị thương nhẹ hoặc cũng có thể là không bị gì nhanh chóng mang y phục, ngựa và xe la quay lại.
Họ nhanh chóng thay đổi y phục, cải trang thành một đội tiêu khách đang trên đường trở về.
Tô Từ là con gái, lúc thay y phục hơi phiền toái, Lâm Diệc Sơ đang bận việc, nên nàng nhanh chóng lẻn vào sau bụi cây mọc ngay chỗ tảng đá lớn phía sau lưng Dương Diên Tông, ngồi thấp xuống, nhanh tay thay y phục.
Chẳng ai dám vòng ra sau lưng hắn cả, cho dù có tiện chân đi dạo cũng không ai đi đến nơi này.
Hic, lạnh chết mất, bây giờ nàng mới cảm nhận được áo ướt dính vào người lạnh buốt, còn có cảm giác nhớp nháp, nhưng da lại nóng hôi hổi vì chạy bộ trong mùa đông, chắc là sẽ không bị cảm đâu nhỉ?
Tô Từ ngồi thấp xuống thay đồ, một bên tai vểnh lên lắng nghe Dương Diên Tông đang nói chuyện trước mặt.
Tiếp theo, họ sẽ di chuyển đến Thương Châu, nhắm vào một người tên là Phùng Thương.
Hóa ra người này là vệ đô úy của một mỏ bạc lớn ở Ô Xuyên, cũng chính là mỏ bạc quốc hữu bị khai thác trái phép, hắn ta phụ trách việc lưu trú và các công việc liên quan khác, sau khi sự việc xảy ra đã bỏ trốn ra ngoài, đáng tiếc vận may kém, trong lúc bỏ trốn thì phạm một tội danh khác nên bị tống vào ngục. Do lúc lẩn trốn hắn ta đã dùng hộ tịch giả, cho nên đến nay mới lùng được ra tung tích.
Chính người này đã cấu kết với huynh đệ Lưu Ứng, đυ.c khoét mỏ bạc quốc hữu.
Theo tin tức, trong tay hắn ta còn có một tín vật của khu mỏ, có lẽ giống như một chiếc chìa khóa bí mật.
Mà chuyến đi của Dương Diên Tông lần này có hai mục đích chính: thứ nhất là mỏ bạc tư của huynh đệ Lưu Ứng, thứ hai là bằng chứng quan trọng - sổ ghi chép chi tiêu.
Chưa chắc Phùng Thương đã có sổ sách trong tay nhưng hắn ta lại biết về mỏ bạc tư.
Và quan trọng nhất, người này là cách duy nhất để họ tìm ra huynh đệ Lưu Ứng.
Bây giờ chẳng những phải làm cho chính xác mà còn phải nhanh!
Dương Diên Tông không cả nghỉ ngơi, sau khi cải trang xong, hắn lập tức hạ lệnh lên đường.
Cũng không biết là vô tình hay cố tình, Tô Từ phát hiện, trong đội ngũ lúc này, tất cả chỉ còn lại người của mình, không còn một ai đến từ vương phủ nữa.
Ngoài ra, họ còn tìm thấy Triệu Nguyên trên đường đi, còn lại đã chết sạch sau khi bị hoàng đế phục kích, không biết họ có gặp thêm đội quân nào nữa không, mà đến cuối cùng phải chịu cảnh thất bại, toàn quân bị tiêu diệt.
Dương Diên Tông nhíu mày, kiểm tra hô hấp và vết thương chí mạng của Triệu Nguyên, không nói thêm câu nào vô nghĩa, hô lớn: "Đi mau lên!"
Có người đã đi trước họ.
Nhất định phải nhanh chân đuổi theo!
…
Thương Châu có thể coi là vùng đất xa Đại Khánh nhất.
Ô Xuyên rất rộng lớn với những đồng bằng nhấp nhô nối liền với núi, tài nguyên khoáng sản vô cùng phong phú, lại có nhiều sông ngòi nên việc vận chuyển rất thuận lợi, đây vẫn luôn là khu vực sản xuất ra bạc quan trọng nhất ở triều Đại Khánh. Vì vậy, Ô Xuyên tuy xa xôi nhưng lại nổi tiếng, mặc dù kém xa kinh đô Trung Nguyên nhưng một đoàn người trà trộn vào đó cũng không thu hút sự chú ý của người khác.
Nhóm người của Tô Từ đi thẳng một mạch, gần như không nghỉ chân cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng đến được Thương Châu.
Lúc xuống ngựa, nàng nhăn mặt vì thấy da mình căng ra như sắp nứt, quả thực rất đau, da đùi như sắp trầy cả ra, cảm giác tê dại ập tới như những con sóng, lúc nàng bước đi loạng choạng trên mặt đất, thắt lưng như có hàng nghìn con kiến đang bò, một cảm giác khó diễn tả thành lời, vai cổ cứng đờ cũng chẳng là gì so với việc này.
Nàng nhìn Dương Diên Tông trước mặt đang nhảy xuống ngựa, đi nhanh như bay, quả nhiên không phải ai cũng làm được thủ lĩnh.
Trong lòng nàng còn chưa cảm thán xong, Dương Diên Trinh bên cạnh đã đi chậm lại, đưa tay ra kéo nàng một cái: "Chúng ta đi nhanh lên!"
Tô Từ vội vàng đuổi sát theo sau, dù cho thắt lưng đã run lên dữ dội cũng phải chạy nếu không sẽ bị bỏ lại phía sau.