Chương 41: Chỉ còn một phần ba số người (2)

Tiếng mái chèo đột nhiên vang lên to hơn, đồng thời có tiếng cọ xát đột ngột ở bãi cỏ phía sau! Tô Từ chợt quay đầu lại, thấy có ít nhất hơn chục bóng đen đang lao về phía họ, đồng thời chiếc thuyền nàng đang ngồi lập tức tăng tốc, lao nhanh về phía trước!

Một vài thuyền của Lâm Diệc Sơ, Dương Diên Trinh và những người khác không biết đã biến mất tự lúc nào, giờ khắc này đột nhiên xuất hiện ở hai bên, trước đánh sau bọc, một tiếng "rầm" vang lên! Bọn họ đâm mạnh vào chiếc thuyền con lạ trước mặt!

Âm thanh chém gϊếŧ vang lên!

Trong lúc hỗn loạn, Tô Từ bám vào mạn thuyền, thuyền bị va chạm mạnh lao thẳng lên bờ, nàng nắm lấy thời cơ lăn vào bãi cỏ phía sau, A Khang đứng không vững trên chiếc thuyền phía sau, cứ lắc lư qua lại hai bên, có vẻ sắp bị thương, nàng vội vàng siết chặt mạn thuyền, cố gắng khống chế thân thuyền.

A Khang tránh được đòn tấn công trong gang tấc, thoát khỏi nguy hiểm.

Dương Diên Tông liếc nhìn nàng, dùng trường kiếm sắc bén chém thẳng vào hai kẻ địch, hắn đã biết trước bọn họ nhất định sẽ gặp phải đội quân vừa thoát khỏi sự phục kích của hoàng đế ở bên kia sông, nhưng lại không biết chúng là người của Tứ vương phủ hay Thất vương phủ?

Gió sông thổi phần phật, đánh tan mây đen, trong ánh trăng mờ ảo, một chiếc thuyền con ở phía trước hiện ra sau đám lau sậy úa vàng ở khúc cua, loáng thoáng thấy một bóng người đội ngọc quan, người mặc cẩm bào màu tím đậm, người kia hiện ra trong nháy mắt rồi biến mất, mặt mày như ngọc, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào nơi này, ban đầu còn mang sắc màu sáng rỡ, lúc này đã hóa thành một mảnh tiêu điều, xơ xác.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Dương Diên Tông đã nhận ra người kia: "Quý Nguyên Hạo."

Con nuôi kiêm tâm phúc của Tứ vương, đồng thời còn là phụ tá, một nhân vật khó giải quyết trong Tứ vương phủ.

Quý Nguyên Hạo cử động tay, vèo vèo mấy cái, bảy tám mũi tên bay thẳng về phía mặt, ngực và bụng của Dương Diên Tông, một mục tiêu vô cùng nổi bật trên thuyền!

Dương Diên Tông hét lên, trường kiếm rung chuyển, Tô Từ chỉ thấy một ánh sáng bạc lóe lên, bảy tám mũi tên đều bị đánh rơi, Dương Diên Tông hạ thấp người, giơ tay lên, "vèo" một cái, một mũi tên bọc thép tinh xảo bay thẳng vào giữa lông mày đối phương!

Quý Nguyên Hạo phản ứng rất nhanh, lập tức lùi lại, xoay người tránh sang một bên, mũi tên sắt suýt nữa đã sượt qua má hắn ta.

Đôi bên gặp nhau nơi ngõ hẹp, chém gϊếŧ kịch liệt, nhưng Dương Diên Tông cũng không ham chiến, sau đòn tấn công thành công, hắn nhanh chóng rút lui, Tô Từ cũng vội vàng quay người lại, lăn về thuyền.

Cái tên Quý Nguyên Hạo đúng là cắn mãi không tha!

Hai bên lao vào nhau trên con đường thủy chật hẹp, chằng chịt lau sậy, truy đuổi không biết mệt, không ai chịu buông tay, cuộc chiến thầm lặng kéo dài đến quá nửa đêm.

Mãi cho đến khi hai bên tới một đầm lầy, xung đột lần nữa nổ ra, Quý Nguyên Hạo nghe được tiếng huýt sáo của Trương Dũng, thuyền con nhanh chóng đến nơi, Quý Nguyên Hạo bước lên bờ, nhìn thấy thi thể ngổn ngang khắp nơi: "Đã giải quyết xong hết chưa?"

Trương Dũng gật đầu: "Số người không sai biệt lắm."

Đôi mắt sắc bén của Quý Nguyên Hạo quét trên mặt đất, ánh mắt của người đàn ông này quá thâm độc, thi thể nằm như ngả rạ trong bụi cỏ, nhìn đen ngòm, ánh mắt hắn ta đột nhiên dừng lại!

Quý Nguyên Hạo cúi người, lật một cái xác của phe địch đang nằm trên mặt đất lên.

Dưới ánh sao mờ mờ, một khuôn mặt vô cùng quen thuộc xuất hiện, Trương Dũng kêu thất thanh: "Cù Thắng!"

Lần này có rất nhiều người được đưa đến đây, trong đó có cả mật vệ của Tứ vương, Trương Dũng không biết tên của tất cả, nhưng hắn ta biết người này là người quen, hắn ta kinh hãi liên tiếp lật bảy tám thi thể lên, đúng là có kẻ địch, nhưng cũng phải có đến ba người là của phe mình!

Quý Nguyên Hạo đứng thẳng dậy: "Giỏi lắm Dương Diên Tông!"

Ve sầu lột xác, làm hay lắm!

Nhóm người của Quý Nguyên Hạo đã đến sớm hơn Dương Diên Tông một lúc, nhân lực cũng nhiều hơn, gặp phải phục kích của hoàng đế sớm hơn, thoát thân sớm hơn, sau khi phát hiện ra tiếng động ở bờ sông bên kia, Quý Nguyên Hạo lập tức hạ lệnh mai phục.

Không cần biết là quân của ai, người đến đều là kẻ thù! Loại bỏ đối thủ cạnh tranh là điều cần thiết.

Đây là lần đầu tiên Quý Nguyên Hạo đối đầu trực tiếp với Dương Diên Tông, hắn ta ném chiếc khăn tay dính máu xuống đất, đối thủ khó giải quyết đúng như dự đoán, kết quả sau cùng lại càng bất ngờ hơn!

Trương Dũng nghiến răng nói: "Chủ tử, chúng ta đuổi theo chứ!" Lúc này chắc hẳn bọn họ vẫn chưa chạy được xa!

Quý Nguyên Hạo giơ tay ngăn cản: "Đừng đuổi theo."

Hắn ta híp mắt: "Đừng quên chúng ta đến đây để làm gì."

Không thể lãng phí thêm thời gian ở đây nữa.

Trương Dũng tức giận đến mức phải khựng lại một lúc.

Nhưng Quý Nguyên Hạo không thể cứ thế bỏ qua cho Dương Diên Tông được, hắn ta ngoắc tay: "Bàng Tứ, Bàng Ngũ, các ngươi đi đi."

Huynh đệ họ Bàng là một bộ đôi giỏi truy lùng: "Đuổi theo, tìm cho ra họ rồi loan tin ra ngoài."

"Rõ!"



Quý Nguyên Hạo muốn Dương Diên Tông trở thành bia đỡ đạn, thu hút hỏa lực của quân hoàng đế và Thất vương phủ, sao Dương Diên Tông có thể để mình rơi vào cái bẫy này được?

Nhóm người của họ nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người, thay đồ mới rồi leo lên thuyền, nằm thấp người xuống, lặng lẽ chèo thuyền ra ngoài nhờ một khoảng trống ngắn.

Không lâu sau, họ đã bỏ thuyền lên bờ.

Tô Từ có đủ sức lực để đi theo đội hình về phía trước, nàng không thể để ai cõng mình được, mọi người đều đã kiệt sức rồi.

Tô Từ vô tình quay đầu nhìn lại, thấy Dương Diên Tông chợt dừng bước, ánh sáng bạc lóe lên, một kiếm đâm thẳng về phía cổ họng! Hai người trước mặt kinh ngạc trợn to mắt, ôm lấy cổ họng, im lặng ngã xuống, bị hắn dùng một cước đạp xuống nước.

Tô Từ nhận ra hai người này, họ là người vương phủ cử tới, nàng chợt nhớ đến tờ giấy Quý Sâm nhét vào tay Dương Diên Tông lúc trước.

Là người của thế tử sao?

Dương Diên Tông thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót.

Tô Từ nuốt khan, nhưng hiện tại nàng đã chứng kiến cảnh này nhiều lần, dần dần thành quen, không còn quá kinh ngạc như lần đầu.

Lúc này tuyến trên thận đã căng lên, nàng mặc áo ướt cũng không cảm thấy lạnh.

Dương Diên Tông quay đầu sang một bên, bắt gặp một đôi mắt to tròn của nàng, hai má hắn loang lổ vết máu, cả người xơ xác tiêu điều, nhìn còn lạnh lùng hơn ngày thường, hắn hừ một tiếng, quay đầu bước đi, Tô Từ làm bộ như không nghe thấy, vội vàng mặt dày đi theo.

"Chúng ta đi đâu đây?"

Tô Từ hỏi liên tục mấy lần nhưng không nghe được câu trả lời, nàng cũng không tức giận, tiếp tục thấp giọng hỏi, giọng nói vo ve dai dẳng khó chịu như tiếng ruồi, Dương Diên Tông không chịu được nữa, cau mày thiếu kiên nhẫn, vén môi lên, cuối cùng cũng thở ra một câu: "Cải trang, tiếp tục xuôi nam."

"À à."