Đêm đó lúc đang mơ màng ngủ thì chợt nghe thấy "rầm" một cái! Ngay sau đó là những tiếng "vèo vèo vèo, ầm ầm ầm", mũi tên từ hai bên bờ sông bay đến như mưa, Tô Từ giật mình mở mắt, thuyền lớn đã nhanh chóng quay đầu, chạy hết tốc lực về phía bóng cây cao chót vót cách đó không xa.
"Bụp" một tiếng! Tô Từ đứng không vững, ngã nhào trên mặt đất, sau đó có thứ gì đó nặng nề rơi xuống từ tấm ván trên đầu, à không, là người! Tiếp theo là tiếng kêu la thảm thiết!
"Ào ào", theo tiếng nước, những người mặc đồ đen nhảy khỏi mặt nước, xuất hiện trên thuyền, âm thanh vũ khí va chạm kinh kinh keng keng, một màn chém gϊếŧ hỗn loạn diễn ra.
Lâm Diệc Sơ đá văng cửa, kéo Tô Từ đang lảo đảo ngã xuống đất chạy ra ngoài như bay: "Hành lý, hành lý của ta!"
Thuốc và dụng cụ cần thiết của nàng đều ở trong đó!
Dương Diên Trinh muốn xông lên kéo nàng đi nhưng nghe vậy thì lập tức vọt vào trong phòng, nhặt lấy hai cái bọc lớn ném cho người phía sau, tiếp theo lao đến như bay, kéo tay còn lại của Tô Từ: "Là quân triều đình!"
Muốn đi nhanh phải đi đường thủy, hoặc là chuyển từ đường thủy lên quan đạo, nếu không vượt núi băng đèo xong thì cũng đã muộn.
Không có nhiều thứ để lựa chọn.
Còn hoàng đế thì vẫn là hoàng đế, ông ta sẽ làm theo ý của mình.
Cuối cùng Tô Từ cũng hiểu tại sao lại có nhiều thương vong như vậy, họ đều biết rõ điều này nhưng đã dùng mạng người để bù vào!
Nàng nuốt khan, bị kẹp chặt hai bên mà kéo lên, Lâm Diệc Sơ, Dương Diên Trinh và những người phía sau cố gắng tìm một khoảng trống, màn đêm đen ngòm không nhìn rõ được thứ gì, nhưng mùi máu tanh vô cùng nồng đậm, nàng ngẩng đầu lên thấy cả con thuyền đã biến thành một tổ ong bắp cày.
Con thuyền lớn Dương Diên Tông đang đi là tâm điểm chú ý, so sánh hai cái thì chiếc thuyền có mái phía sau trúng tên ít hơn, cũng ít kẻ tấn công hơn, hiện đã khống chế được tình hình, những người bên thuyền lớn không ngừng di chuyển sang thuyền bên kia.
Nhưng thực chất tất cả chỉ là ngụy trang.
Ở mạn thuyền bên trái nơi Dương Diên Trinh và Lâm Diệc Sơ đưa Tô Từ đến, một vài con thuyền được kéo lên từ đáy sông, hai người cùng kéo nàng nhảy xuống, chiếc thuyền rung lắc dữ dội, phía trên tiếp tục có người nhảy xuống, khi đã đầy người, thuyền lập tức lao vào bóng tối dọc bờ.
Tô Từ quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Dương Diên Tông, hắn nhón chân nhảy xuống thuyền con, thân thuyền không hề nhúc nhích.
Chiếc thuyền con di chuyển rất nhanh, cảnh tượng đánh nhau bị bỏ lại sau lưng.
Có người đuổi theo, nhưng trên thuyền con đều là người xuất chúng, vừa phòng thủ vừa rời đi, không ảnh hưởng đến tốc độ của thuyền.
Nhưng Tô Từ lo lắng, nàng nhớ Dương Diên Tông có một kẻ thù truyền kiếp, Quý Nguyên Hạo, người này sẽ xuất hiện trong nhóm người ở Ô Xuyên.
Đó chính là ca ca của Quý Thừa Đàn, con nuôi kiêm tâm phúc, cố vấn của Tứ vương.
Chính tay hắn ta đã buộc thế tử phải chọn một trong hai, và không chỉ hy sinh một người là xong, tất cả phải trở thành tác phẩm của hắn ta!
Hắn ta thậm chí còn ra lệnh cho Lương Thận gϊếŧ chết Dương Diên Tông.
Hắn ta là một nhân vật rất trâu bò, xuất thân kém cỏi nhưng lại có cuộc sống rất khá, một tông thất họ hàng xa được Tứ vương nhận làm con nuôi, đưa về vương phủ để dạy dỗ, trong số những đứa con nuôi hung tàn, Quý Thừa Đàn chắc hẳn là con thỏ con giữa đám ca ca của mình.
Lúc nàng đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy "cạch" một tiếng.
"Âm thanh gì vậy?"
Đúng là thắp hương muỗi cũng lên, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, tai Tô Từ rất thính, nàng đứng phắt lên, lập tức đưa mắt nhìn xuống đáy thuyền.
Tô Từ: "..."
Nàng vừa đứng lên, âm thanh "cạch cạch" kia càng trở nên rõ ràng, ván thuyền trong chốc lát đã bị xuyên thủng, nước tràn vào, lập tức làm ướt đế giày của Lâm Diệc Sơ và Dương Diên Trinh, đâm mạnh vào đáy thuyền! Máu bắt đầu nổi lên, nhưng những người bên dưới không hề nao núng, chiếc thuyền con lập tức bị lật úp.
Tất cả mọi người rơi xuống nước.
Trên mặt nước tối tăm không có ánh trăng, không nhìn thấy gì, Tô Từ nghe được tiếng Lâm Diệc Sơ và Dương Diên Trinh đang gọi mình, nhưng họ cách xa nàng ít nhất ba bốn mét nên nàng không dám lên tiếng.
Tô Từ đã chuẩn bị kỹ càng, trên người đều là áo mỏng, áo bên ngoài có thể cởi ra dễ dàng, trong lúc hỗn loạn, nàng khá cơ trí, không lên tiếng đáp lại, thay vào đó, nàng giảm bớt động tác, để nước che đi miệng và mũi, chỉ để lộ ra đôi mắt, quay người, bơi về phía chiếc thuyền con phía sau.
Gần đó nhất là thuyền của Dương Diên Tông, người kia đang cầm một thanh trường kiếm trong tay, đâm vào một tên mặc đồ đen đang nhảy khỏi thuyền, eo ong tay vượn, mắt lộ ra ánh sáng sắc lạnh.
Tô Từ nhanh chóng bơi tới, xét về khoảng cách chỉ có thuyền của hắn là nàng có thể bơi tới trong thời gian ngắn nhất, lạnh chết nàng rồi. Tô Từ vội vàng đưa tay ra: "Này!"
Người nọ cụp mắt xuống, liếc nhìn về phía nàng.
...Đừng nói là thù dai đến mức đó nhé?
Sau lưng có tiếng nước ào ào, Tô Từ nói: "Mau kéo ta lên đi đại ca, đàn ông đàn ang ai lại hẹp hòi thế!"
Nàng cũng không biết là mình đã gào lên câu gì.
Nhưng Dương Diên Tín đang đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ trên thuyền không nhịn được mà phì cười, sắc mặt Dương Diên Tông càng trở nên đen hơn.
Một cái bóng phủ lên đầu nàng, cuối cùng một bàn tay lớn tóm lấy nàng, kéo nàng lên.
…
Sắc mặt Dương Diên Tông đen như hòn than, lạnh như hầm băng, hắn dùng một tay túm lấy cô nương to gan lớn mật kia, ném lên thuyền.
Tô Từ ngượng ngùng, được rồi được rồi, lạnh lùng thì cứ lạnh lùng đi, không bỏ mặc nàng là tốt rồi.
Dương Diên Tông quát chói tai: "Quay đầu, đi về bên trái!"
Tiếng nước chảy xuống rào rào, Tô Từ xuống nước chưa được bao lâu, Dương Diên Trinh và những người khác đã lần lượt thoát khỏi nhóm người tấn công bất ngờ, bơi đến chiếc thuyền con gần nhất, được kéo lên khỏi mặt nước.
Dương Diên Tông vừa ra lệnh, bảy tám chiếc thuyền con lập tức quay đầu tiến vào lối rẽ bên trái!
Đây là nhánh sông phụ nằm giữa hai nhánh sông chính, cỏ cây giăng khắp nơi, bụi lau sậy đan vào nhau, mùa đông vừa đến, lau sậy trở nên thưa thớt, úa vàng, tất cả mọi người cúi thấp người xuống, con thuyền lặng lẽ lách qua, trên đầu nghe thấy âm thanh sột soạt khe khẽ.
Trời tối đen, bầu không khí ảm đạm, căng ra, ẩn trong bóng tối là những kẻ thù vô danh vừa phục kích họ. Tô Từ nằm ở đuôi thuyền, trừ đôi mắt ra thì toàn thân bất động, người bên cạnh nàng cầm đao quét mắt ra xung quanh, không khí nặng nề đến mức tựa như ngưng đọng.
Cũng không rõ kẻ thù đến từ đâu, nhưng giờ họ có thể khẳng định không phải quân của hoàng đế, quần áo, khí giới và quy mô đều không giống, cứ như thế đột ngột xuất hiện, lại còn chiếm thế thượng phong.
Tuy nhiên, Dương Diên Tông quả thực là một nhân vật có bản lĩnh, chiếc thuyền con lặng lẽ tiến về phía trước, hắn im lặng chỉ huy, dọc đường tránh được ít nhất hai cuộc phục kích, đi được một vòng, trong đêm tối, bên tai Tô Từ đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy trước mặt.