Mối quan hệ giữa Tô Từ và Dương Diên Tông sắp đạt đến điểm đóng băng.
Không ai nhắc đến chuyện hôn ước nữa, Dương Diên Trinh cũng không dám gọi tẩu tẩu nữa, trước kia hắn chưa thấy người đã thấy tiếng, dĩ nhiên bây giờ cũng vậy, nhưng đã thay đổi cách xưng hô: "Nhị muội muội, nhị muội muội, muội đếm xem thử xem chân của Trương Vũ bị sao vậy?"
Một binh lính được đưa từ ngoài vào, lúc huấn luyện không may bị ngã, đùi chảy máu đầm đìa, Tô Từ ở bên trong đáp lại một tiếng, dược đồng bên ngoài nhanh nhẹn đỡ người đó lên chiếc giường hẹp ngoài sảnh, cắt y phục của hắn ra, múc thuốc sắc, khui rượu, dùng thay phiên nhau để rửa sạch vết thương.
Thỉnh thoảng các binh sĩ vô tình bị thương trong lúc luyện tập, dưới chế độ "trị vì" của Tô Từ, các dược đồng dần quen thuộc với quy trình và kỹ thuật khử trùng.
Tô Từ lại gần kiểm tra: "May đấy, không bị thương vào xương, vết thương cũng không sâu, chỉ cần rửa sạch rồi khâu lại là được, đưa vào trong đi."
Nàng nhanh chóng thay áo, rửa tay, rồi ngồi chọn kim chỉ để khâu, vết thương tuy dài nhưng không sâu, miệng vết thương rất gọn gàng, không còn mạch máu, mất nửa giờ là khâu xong.
Dương Diên Trinh đứng ngoài cửa, thò đầu nhìn vào, thấy được kỹ thuật khâu vết thương kiểu này lần nữa, vẫn còn kinh ngạc, đợi đến khi Tô Từ cởϊ áσ ngoài ra, đi rửa tay, hắn mới gãi đầu nói: "Vậy, nhị muội muội, ta về trước đây."
"Được, huynh đi đi."
Sau đó Dương Diên Trinh đi thật, lúc quay về đầu hơi ngoái lại, cậu thanh niên đầy sức trẻ nhiệt huyết cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không dám hỏi, co chân chạy mất.
Trong lòng Tô Từ tự biết, với sự kiêu ngạo của Dương Diên Tông, hôn sự của hai người vậy là chấm hết, khỏi cần phải nói.
Chuyện này cũng không có vấn đề gì, vấn đề là đã đắc tội chết với hắn.
Trong nguyên tác, hắn là một vị lãnh chúa có thù tất báo!
Tô Từ từng nghĩ đến việc xin lỗi hắn, nhưng tiếc là bây giờ không thể nào đến gần hắn được nữa, y doanh không xảy ra chuyện gì lớn, người ta chỉ cần nói một câu không gặp là xong chuyện, nàng cũng hết cách, dù sao hai người cũng đâu thân thiết gì.
Nàng nhức đầu, đắc tội với ông chủ, liệu có ngồi ké xe được nữa không?
Tô Từ thở dài, không còn cách nào khác, sống thì vẫn phải sống, nàng đi xin lỗi hai lần nhưng không thành, chỉ có thể thức thời dừng lại.
Được rồi, trước tiên cứ kệ đã.
Mà có không kệ thì nàng còn biện pháp gì nữa?
Mặt mày ủ dột không giải quyết được vấn đề.
Nàng vẫn nên chuyên tâm đẩy nhanh việc nghiên cứu penicillin thì hơn.
Đợi đến khi có thứ này trong tay, còn sợ gì nữa.
Còn về Dương Diên Tông, hai nhà Tô - Dương có quan hệ mật thiết, có cha nàng ở đây, có lẽ vẫn ngồi ké xe được, chỉ là hắn sẽ hơi chướng mắt nàng, nhưng khi nàng nghiên cứu thành công penicillin, chắc là sẽ hết chướng mắt thôi.
Tô Từ đã có chút manh mối, người của Dương Diên Tông lần lượt mang về mười một mười hai vò, vại, phạm vi tìm kiếm đã lan ra các tỉnh lân cận, họ còn dẫn cả chủ nhân của những chiếc vại kia về, Tô Từ hỏi han cặn kẽ rồi loại bỏ những chiếc vại không hợp quy cách, không đủ tiêu chuẩn, cuối cùng tập trung vào một chiếc vò và một chiếc vại, hệ vi khuẩn mới được nuôi trồng phát triển rất tốt, nàng bắt đầu thử tinh luyện lần thứ n.
Lúc tập trung, thời gian sẽ trôi đi rất nhanh.
Trong khi đó, mối quan hệ giữa Dương Diên Tông và Tô Từ một lần nữa có chuyển biến, chuyện xảy ra vào bảy ngày sau trong chuyến đi đến Ô Xuyên.
…
Một trong những lý do khiến Tô Từ sau khi đi tìm hắn xin lỗi hai lần thì quyết định thức thời về nhà nằm cho khỏe là vì thần hồn nát thần tính, sợ bóng sợ gió.
Giữa Dương Diên Tông và thế tử lại xuất hiện dòng nước ngầm, lần này mãnh liệt hơn nhiều.
Đắn đo không phải quân tử, vô độc không phải trượng phu, nếu đã có lòng khác, năng lực ngày càng mạnh thì chính là tai họa ngầm, Quý Yển lạnh lùng nói: "Không thể giữ lại Dương Diên Tông."
Trước nghiệp lớn và ngai vàng ở trước mắt, huyết mạch tình thân đều không đáng nhắc đến.
Trong con ngươi Quý Yển lóe lên sát ý, Sử Thế Khôn trao đổi ánh mắt với ca ca mình, chắp tay nói: "Thế tử anh minh."
Đã có quyết định, chuyện tiếp theo là phải làm sao mới giải quyết được Dương Diên Tông?
Ai cũng biết người này là biểu huynh biểu đệ họ gần của thế tử, hơn nữa còn có tên tuổi trước mặt Lục vương gia, Lục vương gia hiện còn đang bận giải quyết việc quân trấn, đưa nó trở về vị trí ban đầu, trong khi đó Dương Diên Tông lại là nhân vật trọng yếu đối với sự kiện ở quân trấn.
Muốn giải quyết người này thực sự rất khó, lỡ như đánh rắn không chết, rất dễ bị nó cắn trả.
Sử Thế Kiền trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: "Thế tử không ngại lấy lui làm tiến chứ?"
"Lấy lui làm tiến?"
Sử Thế Kiền gật đầu: "Chẳng phải vấn đề quân lương đang ở thời điểm mấu chốt sao? Nghe nói vương gia đang xem xét cử người đi Ô Xuyên."
Vụ án lương thưởng của quân Ngân Sa chính là nguyên nhân chủ yếu khiến thế tử phải chọn hy sinh Dương Diên Tông, chuyện này vẫn chưa kết thúc, sau khi hoàng đế khỏi bệnh, đã mượn án này để làm khó dễ, quyết tâm tiêu diệt ít nhất một người trong số ba người, Tứ vương, Lục vương và Thất vương, điểm quan trọng của vụ án này là huynh đệ Lưu Ứng đang chạy trốn đến Ô Xuyên, hiện giờ tất cả các thế lực đều đang theo dõi chặt chẽ nơi này.
Nhóm người ở Ô Xuyên cực kỳ nguy hiểm, Lục vương đang gặp phải hoàn cảnh bất lợi, độ khó không kém gì lấy hạt dẻ trong lò lửa.
Quý Yến cong môi: "Tốt lắm."
Đây là một công việc nguy hiểm đến tính mạng, cho dù cuối cùng có tìm được người thì việc để hắn ta còn sống mà dẫn về cũng là một vấn đề nan giải.
Công việc cực kỳ quan trọng, sơ sẩy một cái, khó lòng gánh được trách nhiệm, mọi người dưới quyền của phụ vương đều không dám xung phong đi.
Quý Yến không coi trọng chuyến đi đến Ô Xuyên này, tin rằng tỷ lệ thành công xấp xỉ bằng không, thay vì lãng phí tâm sức trên người huynh đệ Lưu Ứng, thì thà thử gây rối Bàng Binh còn hơn.
Nhưng như thế cũng không cản trở được việc hắn ta đẩy Dương Diên Tông vào lò lửa này!
Nếu Dương Diên Tông chết ở Ô Xuyên thì quá tốt rồi, còn nếu không chết, nhiệm vụ thất bại, hắn ta có thể thuận lợi làm bài văn mẫu "nén đau thương" xử lý người này!
Một mũi tên trúng hai con chim!
…
Tâm tư và mưu tính của thế tử, Dương Diên Tông cũng đoán được.
"Nếu muốn quang minh chính đại diệt trừ ta, chỉ cần một chuyến đi Ô Xuyên là xong."
Dương Diên Tông lạnh lùng nhếch môi.
Nhưng quan điểm của hắn hoàn toàn khác với thế tử, vụ án quân lương Ngân Sa đến hôm nay không thể giải quyết nhờ Bàng Binh được.
Nếu Lục vương phủ muốn thuận lợi thoát khỏi vòng xoáy này hoặc thậm chí là thăng cấp lên một tầm cao mới thì trước tiên phải tìm được huynh đệ Lưu Ứng và mỏ bạc ẩn giấu.
Bằng không, cho dù Lục vương phủ có giữ được thì nguyên khí cũng bị tổn thương nặng nề.
Trong tình thế hiện tại, một khi nguyên khí bị tổn thương nặng nề, e rằng sẽ hoàn toàn mất đi ngai vàng.
Đoán chừng Lục vương gia đã nhìn thấy chuyện này nên mới giữ vững lập trường, lập tức chọn người đi Ô Xuyên.