Chương 21: Thợ săn và con mồi (2)

Nàng ôm cổ ngựa, đảo mắt một vòng, trong lòng ước chừng chắc là sắp đến rồi.

Quả nhiên càng đi về phía trước, cảnh vật càng màu xanh hơn, ngay cả thảm thực vật tuy hơi rủ xuống nhưng vẫn có màu xanh, cỏ vàng cuối cùng cũng bắt đầu sống dậy, còn có cả một cây cổ thu cao chót vót, phần tán lá chủ yếu là màu xanh.

Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng nhanh, mọi người đang chạy đến, Tô Từ vui mừng: "Phía trước chắc chắn là có nước! Nói không chừng, xung quanh toàn là nước!"

Những tia nắng cuối cùng của mặt trời dần chìm vào đỉnh núi, hoàng hôn buông xuống, bầu trời đã tối đen, tuy nhiên, Tô Từ đã quen với đặc tính của các loài thực vật và quy luật tự nhiên nên lập tức nhận ra nơi này có dấu vết được tưới nước cách đây không lâu.

Tô Từ thầm hoan hô trong lòng, đúng lúc lắm.

Đại quân đang vội vã chạy phía sau, Tô Từ còn nghe được cả tiếng liếʍ môi, ngay cả khuôn mặt phong trần của Lương Thần cũng lộ ra nụ cười.

Cả đoạn đường họ đã chạy như điên, càng chạy màu lá xanh càng lúc càng rõ ràng, chạy được bảy tám dặm thì ánh mắt họ sáng lên!

Một cái hố khổng lồ, không sâu lắm, chỉ khoảng bảy tám chục thước, có thể nhìn thấy đáy, nhưng nó lớn đến mức nhìn thoáng qua thì không thấy được bờ. Phóng xa tầm mắt, phía dưới là những ngọn núi đá nhỏ chằng chịt, đứng sừng sững, một khu rừng đá tự nhiên.

Mặc dù cũng bị bao phủ bởi màu vàng héo úa và bụi đất nhưng rừng đá này rõ ràng đã được dòng nước ưu ái, ngoại trừ những vách đá phong hóa ở rìa, ở phía dưới phần lớn vẫn là màu xanh, càng đi gần về phía giữa thì càng xanh hơn, thậm chí còn cảm nhận được sự tươi tốt.

Mắt của Tô Từ khẽ cử động, đây đúng là một khu mai phục mà thiên nhiên ban tặng! Nếu nàng đoán đúng thì hiện tại họ đã bước vào vòng mai phục rồi?

Nàng cụp mắt xuống, liếc nhìn vách đá phong hóa dưới mắt trong bóng tối, nàng mơ hồ nhận ra điều gì đó.

Nàng bình tĩnh liếc nhìn Lương Thận cách đó không xa.

Nhanh lên!

Hoàn thành nhiệm vụ rồi cuốn xéo thôi.

Ánh mắt của Lương Thận rất sắc bén, nàng sợ đối phương sẽ sớm phát hiện ra sơ hở, phải tranh thủ thời gian!

"Dưới đó chắc chắn có nước!"

Tô Từ lập tức động não, nàng vui vẻ reo lên, vứt dây cương ra, giả vờ vui mừng chạy ra ngoài một bước!

Nhưng chưa chạy được bao xa, phía sau đột nhiên có tiếng hét lớn!

"Không đúng!"

"Con mẹ nhà mày!"

Tô Từ: "!!!"

Âm thanh vù vù của vũ khí sắc bén cắt ngang không khí phía sau, mẹ ơi!

"Mẹ nó!"

Tô Từ phản ứng rất nhanh, lập tức ôm đầu lao về phía trước, lăn xuống vách đá phong hóa rồi nhanh chóng chạy đi!

Đúng lúc này, một tiếng "ầm" vang lên, dưới người rung chuyển, toàn bộ vách đá phong hóa sụp đổ!

Hàng người phía đầu không đứng vững được nữa, lập tức bị bổ nhào về phía trước.



Bụi đất bay khắp không khí, một đống lớn sỏi đá rơi xuống, Tô Từ nhanh chóng ôm đầu lăn tại chỗ để tránh đi.

Toàn bộ vách đá phong hóa sụp đổ, khối đất đá rời rạc trượt xuống như bị lở đất, lập tức đẩy những người ở hàng đầu ra xa hàng trăm thước, những người phía sau thì không đứng vững được nữa, ngã lăn vào rừng đá.

Không biết là Dương Diên Tông đã làm cách nào để biến toàn bộ vách đá phong hóa thành một cái hố tự nhiên, trở thành một vũ khí quan trọng trong cuộc phục kích của mình.

Kết quả rất thành công.

Vách đá phong hóa có độ cao sáu đến bảy mươi thước sụp đổ, lập tức tách Lương Thận và Trương Mưu khỏi đại quân.

Lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời vừa lặn, bầu trời lập tức tối đen, bụi bặm bay trong không khí, vách đá phong hóa đột nhiên sụp đổ khiến cho bụi phủ đầy trời, đưa tay lên cũng khó lòng nhìn rõ các ngón, hít thở cũng khó khăn.

Tô Từ nhảy lên như cá chép, nhanh chóng xé vạt áo ra che miệng và mũi lại, vị trí của nàng là đằng sau một tảng đá lớn, nàng nắm lấy mỏm tảng đá, lặng lẽ thò đầu ra ngoài.

Lúc này, phía trên vách đá phong hóa, vang lên những tiếng la hét và tiếng vũ khí va chạm vào nhau, một trận chém gϊếŧ đang diễn ra.

Cũng không biết Dương Diên Tông đã làm thế nào, bọn họ có đến trăm người mà không gây ra bất cứ tiếng động nào?

À đúng rồi, còn có nội gián, chẳng hạn như tên đội trưởng mặt quýt đã ra ám hiệu cho Tô Từ trước đó.

Cũng không biết Dương Diên Tông đã thuyết phục được bao nhiêu người đầu hàng?

Tô Từ không rõ những điều này, cũng không nhìn thấy gì vì trong không khí có quá nhiều bụi, nàng phải lo cho chính mình trước đã! Nàng không quên trước khi vách đá phong hóa sụp đổ, Lương Thận chỉ ở sau nàng mấy bước.

Trong lòng Tô Từ bộn bề nhiều thứ nhưng lúc này nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, nàng bám tay vào mỏm đá, lặng lẽ thò đầu ra, sau đó đưa mắt quan sát, lập tức nhìn thấy Lương Thận!

Lương Thận mặc nhuyễn giáp màu đen, lúc ngã xuống, không có sự chuẩn bị nên đầu bị chảy máu. Trương Mưu còn thảm hại hơn, nằm bất động trên một tảng đá lớn. Lương Thận bò dậy, máu chảy xuống, mặt dính đầy bụi cát, không biết là máu của hắn hay còn trộn lẫn máu của Trương Mưu. Lúc Tô Từ thò đầu ra, hắn ta buông Trương Mưu ra, đặt đồng đội nằm lại trên mặt đất rồi nhảy lên, mặt đầy vết máu, thần sắc hung dữ.

Tất nhiên, Lương Thận không điếc, hắn ta nghe thấy tiếng la hét và chém gϊếŧ, lập tức trở nên hung ác, ngẩng đầu lên, rút trường kiếm ra, sải bước về phía trước!

Tô Từ nhìn thấy, lập tức khom người nhặt một hòn đá lên, ném thật mạnh về phía hắn ta!

Không biết Dương Diên Tông đang ở đâu, có tìm đến nơi này không? Nhưng không cần ai nói nàng cũng biết, không được để Lương Thận leo lên trên đó chỉ huy đại quân.

“Bụp” một tiếng, một hòn đá bay vèo qua, Lương Thần nhanh nhẹn né tránh, Tô Từ nhảy vọt ra sau tảng đá, lập tức trốn sang một bên.

Nhưng Lương Thận lại không truy cứu đến cùng, hắn ta đá hòn đá sang một bên, liếc nhìn về phía này một lúc rồi lập tức quay đầu leo lên.

Hắn ta định tiếp tục đi lên trên nhưng đúng lúc này, "vèo" một tiếng, một ám tiễn xé gió bay tới!

Ám tiễn bọc sắt tinh xảo có uy lực mạnh mẽ, khi bắn ra, lực sát thương đã vượt xa hòn đá do Tô Từ ném ra, như một tia sét, trực đâm vào lưng và tim của Lương Thận. Lương Thận quát lên, lắc eo một cái, ám tiễn sượt qua eo, hắn ta không bị thương!

Ám tiễn đập vào tảng đá lớn nơi Tô Từ vừa đứng, phát ra một tiếng "cạch", đâm rất sâu vào đá, đuôi mũi tên run lên bần bật.