Chương 19: Ai là thợ săn, ai là con mồi

Tai nàng nóng lên còn hơi ngưa ngứa, Tô Từ kiềm chế cảm giác xúc động trong lòng, vội vàng lùi lại. Tình huống vừa rồi bắt buộc hai người phải mặt đối mặt, tư thế này cảm giác như đang quấn quýt lấy nhau, khiến cho các giác quan trở nên vô cùng nhạy cảm, nhiệt độ cơ thể và hơi thở vừa lạ vừa quen dây dưa quấn lấy nàng, tội lỗi, tội lỗi, nàng không cố ý sàm sỡ nam chính.

Nàng ngửa đầu ra sau, nhưng phần tóc rối của họ vẫn quấn lấy nhau, Tô Từ đưa tay lên, nhanh chóng gỡ tóc mình ra.

Nàng liếc trộm hắn một cái. Dương Diên Tông đang cúi đầu nhìn nàng. Đôi mắt hắn giống như màn đêm sâu thẳm lạnh lẽo không trăng không sao, sống mũi trong bóng tối nhìn càng thêm thẳng tắp. Người này nhìn rất tuấn tú, nhưng vẻ lãnh đạm thường ngày làm cho người ta quên mất vẻ đẹp của hắn.

Tô Từ nhớ đến chuyện kia thì lại chột dạ, vội vàng nở nụ cười xun xoe.

Đôi mắt cong cong, trong veo như những hạt ngân châu đen lăn xuống dòng suối lúc nửa đêm, vừa lanh lợi vừa sáng rỡ.

Dương Diên Tông hừ một cái, không biết là hừ kiểu bực mình hay là đang vui, hắn nhướng mắt nhìn xung quanh, sau đó vỗ nhẹ vào eo nàng.

Tô Từ hiểu ý, hai người nhìn nhau rồi chậm rãi tách ra, cỏ khô cọ xát vào nhau vang lên tiếng sột soạt rất nhỏ, hai người lặng lẽ thở ra, ngầm hiểu trở về vị trí và tư thế ban đầu.

Trong đêm yên tĩnh, tiếng ngáy và tiếng bước chân của lính tuần tra lúc gần lúc xa.

Tô Từ nằm đó một lúc lâu, sau đó mới cẩn thận lật người lại, vội vàng xoa tai và cổ tay bị ngứa, làm xong cảm giác tê dại, nhồn nhột lạ lẫm mới dịu đi.

Nàng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào bóng cây hồi lâu, nàng cũng không lo lắng về Dương Diên Tông, hắn có thể vào thì nhất định có thể đi ra.

Nhưng nàng thì làm thế nào để dẫn dụ địch đây?



Ngủ suốt đêm trên nền đất vàng, rồi cưỡi ngựa xóc nảy cả nửa ngày, eo mỏi, lưng đau, bắp đùi cũng nhức, Tô Từ chưa kịp xoa bóp cái nào thì binh lính của Lương Thận đã đi tới, mặt không biểu cảm nói: "Tô cô nương, mời."

Thái độ này khiến Quý Thừa Đàn không vui, Tô Từ nhẹ nhàng ngăn lại: "Đàn lang, không sao."

Cách gọi này thật khiến người ta nổi da ga, nàng chột dạ, nhanh chóng liếc mắt quan sát xung quanh.

Kể từ khi Dương Diên Tông đến tìm Tô Từ, nàng càng cẩn thận hơn khi ở bên Quý Thừa Đàn, không bao giờ dám làm động tác quá thân thiết như tựa đầu vào vai hắn ta nữa! Chỉ sợ sơ ý một cái là lộ bí mật.

Được quân lính mời ra phía trước, Tô Từ thấp thỏm, khϊếp sợ gật đầu với Lương Thận. Sau đó hộ vệ và thân binh theo sau, còn nàng thì bắt đầu quan sát và tìm kiếm chỗ để lấy nước.

Tô Từ vẫn luôn giữ chừng mực, không đi tìm chỗ có cỏ bồng bông giống như trước đây, thay vào đó, nàng tìm những nơi có thảm thực vật hỗn tạp, hoặc chỉ là một chỗ cách đó không xa, tùy theo địa hình mà các mạch nước sẽ kéo dài về phía này.

Đảm bảo trong thời gian ngắn, phương pháp tìm ra nguồn nước này sẽ không bị đối phương phát hiện.

Sau ba lần tìm kiếm nàng mới thành công, điều này cho thấy nàng là một "tay mơ mới vào nghề".

Nhưng thực ra tỷ lệ thành công lại khá cao.

Lương Thận coi thường nữ nhân, đặc biệt là kiểu nữ nhân ngu ngốc, xuất thân không cao, không có chỗ dựa, ở nhà đọc vài quyển sách cho nữ giới, chỉ biết thêu thùa, đánh đàn.

Thỉnh thoảng hắn ta sẽ nhìn Tô Từ bằng ánh mắt khinh ghét. Nam nhân từng qua lại với nhiều nữ nhân thường có đôi mắt rất tinh, hắn ta có thể nhìn ra Tô Từ là một thiếu nữ có dung mạo và dáng người rất đẹp. Nữ nhân này nhắm vào gia tài của nam nhân, bí mật qua lại với quân địch, bảo hắn ta phải tôn trọng cũng khó.

Nhưng hắn ta vẫn rất tinh tế, không để lộ ánh mắt khinh thường này ra ngoài, nữ nhân dù có xinh đẹp đến đâu thì cũng chỉ là nữ nhân, hắn ta sẽ không vì nữ nhân mà đắc tội chết với Quý Thừa Đàn.

Thứ người cặn bã như vậy sớm muộn gì cũng chết dưới tay nữ nhân, hắn ta không thèm nhúng tay vào!

Tô Từ bề ngoài giả vờ không để ý, nhưng trong lòng thầm mắng tên khốn kia tám trăm lần, nếu không phải tình thế bắt buộc nàng sẽ không bao giờ ở trước mặt Lương Thận lâu hơn một phút, hết cách rồi, phải ác thôi!

"Có nước rồi! Có nước rồi!"

Tiếng reo hò liên tục vang lên phía sau lưng. Hôm nay coi như khá suôn sẻ, ba trong số bốn địa điểm hứa hẹn nhanh chóng đào được ra nước, binh sĩ bận rộn gánh nước lên, lúc đi qua chỗ Tô Từ còn gật đầu chào nàng.

Tô Từ ngượng ngùng mỉm cười, liếc nhìn một người đội trưởng trẻ tuổi có khuôn mặt hình quả quýt, khi đi qua người nàng, một tay đang gánh nước khẽ cong lên, lặng lẽ chỉ về một hướng nào đó.

Tô Từ hiểu ý.

Nàng suy tính trong đầu, có lẽ nhiều nhất là ba bốn ngày nữa sẽ đến nơi.



Dưới sự dẫn dắt của Tô Từ, bước đầu trong kế hoạch đã thành công.

Nhưng ở giai đoạn trung và hậu kỳ, mọi thứ bắt đầu không ổn.

"Có tìm được tung tích của Dương Diên Tông không?"

Sáng sớm, cái nắng như thiêu như đốt chiếu xuống đầu. Lúc đó đã là cuối tháng tám, trời vẫn nắng như đổ lửa, thời tiết khô hanh, càng ngày càng khó chịu.

Lăn lộn trên núi hơn nửa tháng, người đã đầy mồ hôi và bùn đất, Lương Thận xắn tay áo đến khuỷu tay, đứng trên sườn đồi, nheo mắt ngước lên nhìn, vẻ mặt âm trầm.

Sau khi cướp Tô Từ về, Dương Diên Tông và người của hắn dường như đã biến mất chỉ sau một đêm. Mấy ngày sau đó, hắn ta phái hơn chục đội người đi tìm nhưng vẫn không thấy.

Mọi thứ đều yên tĩnh nhưng Lương Thận nhạy bén cảm nhận được mùi nguy hiểm.

Trương Mưu và thuộc hạ của hắn ta đều đoán rằng Dương Diên Tông có thể đã chạy trốn trước, nên khuyên Lương Thận nên tăng tốc. Hạn hán ngày càng nghiêm trọng, họ không thể ở đây mãi được. Nếu thật sự không thể gϊếŧ chết Dương Diên Tông, tình hình gần đây ngày càng khó khăn, họ cần cân nhắc đến việc đi trước.

Trong số những người đồng tình cho rằng Dương Diên Tông đã chọn cách chạy trốn, Lương Thận là người duy nhất có ý kiến khác, hắn ta biết quá rõ về Dương Diên Tông! Hai người là cùng một loại người, đều sẽ tìm kiếm sự thành công trong nguy hiểm, không vào hang hổ làm sao bắt được hổ, không phải vạn bất đắc dĩ thì Dương Diên Tông chắc chắn sẽ không rời đi!

Còn nếu thật sự hắn đã rời đi vì chuyện gì đó, thì tình cảnh bất thường này cho thấy sự nguy hiểm đang âm thầm tiến tới.

Lương Thận lập tức đưa ra quyết định: "Đi về phía đông đến Bình Châu, di chuyển chậm, tăng gấp đôi lính gác và kỵ binh, nhất định phải tìm cho ra tung tích của Dương Diên Tông!"

Hắn ta nheo mắt, trong trận đấu này, để xem ai là thợ săn, ai là con mồi!

Đôi mắt chim ưng dài hẹp của Lương Thận lóe lên sự âm hiểm.