Chương 10: Mồi nhử (1)

Nàng đã nghe rõ, võ tướng trung niên mặt đen đang nói chuyện với Dương Diên Tông không ai khác chính là kẻ thù không đội trời chung của Dương Diên Tông, tên tội phạm hϊếp da^ʍ họ Lương.

Còn chàng trai trẻ mặc bộ đồ đỏ sậm chính là tình lang có quan hệ bí mật với nguyên chủ.

Hai con sói đồng thời xuất hiện, Tô Từ nín thở, nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế, kéo mũ vải lên, che đi nửa khuôn mặt, đầu cúi thấp.

Trước khi Tô Từ lên đường, nàng đã cố ý mặc một áo giáp vải mà vất vả lắm mới có được, nàng còn bôi bùn lên khắp mặt, tay cũng đầy bùn, trông bẩn thỉu, đen đúa không ai bằng, đứng bên cạnh các binh sĩ không khác nhau là bao.

Dương Diên Tông năm xưa từng chinh chiến ở phía Tây Nam, nhiều binh sĩ thân cận đều đến từ nơi đó, thân hình gầy nhỏ linh hoạt, vì vậy Tô Từ không hề lạc lõng trong đám người, trong hoàn cảnh như này nàng cũng không dám ở một mình.

Ánh mắt của chàng trai trẻ lập tức rơi vào bên cạnh Trần thị, cố nhìn thật kỹ mà vẫn không thấy Tô Từ ở đó. Hắn ta lo lắng ngó qua đám lính, điều này khiến Lương Thận chú ý đến, đoạn cũng bắt đầu lặng lẽ xem xét diện mạo, tinh thần của binh sĩ nơi này.

Đôi mắt hắn ta quét qua quét lại trên đỉnh đầu như radar, Tô Từ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cố gắng giảm bớt sự tồn tại, sợi dây trong lòng căng ra đến đỉnh điểm.

Cũng may, cuộc trò chuyện giữa Lương Thận, Trương Mưu và Dương Diên Tông rất ngắn gọn, ngươi đến ta dò xét, song phương đã đạt được mục đích, cuối cùng Trương Mưu nói: "Hay là quay về đội ngũ đi." Dương Diên Tông nhẹ nhàng nói: "Ta tự có chừng mực.", sau đó hai bên tách nhau ra.

Người đi trước kéo dây cương ngựa, quay người dẫn người đi, bụi mù cuồn cuộn, ngay sau đó Dương Diên Tông ra lệnh di chuyển, rời trại sang nơi khác.

Cuối cùng cũng đi!

Tô Từ lau mặt đi, trao đổi ánh mắt với Tô Yến, hai tỷ muội cùng thở phào một hơi.

Cuộc gặp đầu tiên ngắn ngủi nhưng đủ khiến người ta toát mồ hôi lưng cuối cùng cũng kết thúc.

Nhưng chuyện này vẫn chưa chấm hết ở đây.



Doanh trại đại quân.

Thật ra Lương Thận đã đoán được từ lâu, hắn ta là kẻ thù lâu năm của Dương Diên Tông, giao chiến với Dương Diên Tông không ít lần nên xúc giác vô cùng nhạy bén, người quan trọng chắc hẳn là nằm ở trong đám gia quyến.

Lương Thận híp mắt: "Chắc chắn là mấy tiểu cô nương của Tô gia."

Cuộc sống trong đại quân không hề dễ dàng, vào núi là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng xe chở nước lại không vào được đó, ngày đầu tiên họ đã phải bỏ hết xe nước ở bên ngoài, số da bò da dê trong trấn đều được tận dụng để làm túi đựng nước, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển.

Con đường di cư này không hề dễ dàng!

Thức ăn và nước uống là nguồn sống.

Đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến hôm nay hắn ta phải thực hiện chuyến đi đặc biệt này.

Dương Diên Tông thật sự có con át chủ bài!

Hắn ta nhất định phải gϊếŧ chết Dương Diên Tông để lập công, hổ xuống đồng bằng, nếu không lợi dụng lúc hắn đang bị thương thì còn đợi đến lúc nào nữa?

Nhưng cùng lúc đó, hắn ta phải đảm bảo có được con át chủ bài của đối phương trước.

Hơn trăm binh sĩ bên kia đã đi theo Dương Diên Tông nhiều năm, nếu người kia có kỹ năng đặc biệt thì đã được cất nhắc từ lâu rồi. Hắn ta và Dương Diên Tông chiến đấu nhiều năm, đã quá quen thuộc với đối phương.

Cũng không thể là Tô Lệ hay huynh đệ họ Dương.

Sử dụng phương pháp loại trừ, cho dù phần còn lại có ít khả năng thì cũng sẽ có chân tướng!

Trương Mưu kinh ngạc: "Không thể nào?" Một tiểu cô nương sao có bản lĩnh đó được?

Lương Thận kiên quyết nói: "Không thể không nghi ngờ!"

Bây giờ vấn đề đặt ra là, nên làm thế nào?

Lương Thận híp mắt, bóng đêm bao phủ dưới lông mi khiến đường nét khuôn mặt của hắn ta càng thêm sắc sảo, một lúc sau, tâm phúc tới, hắn ta lập tức hạ lệnh.



Vậy là Tô Từ trở thành trung tâm của cuộc chiến.

Một tấm lưới lớn đang lặng lẽ mở ra để bắt lấy con át chủ bài là nàng, người phía đối diện tấm lưới là tên tội phạm hϊếp da^ʍ, háo sắc, nham hiểm Lương Thận.

Dương Diên Tông cũng đoán được.

Có lẽ đây chính là một phần trong kế hoạch của hắn.

Đống lửa đang cháy bập bùng, lúc họ tìm được nơi để hạ trại lần nữa thì trời đã tối. Tô Từ đã rửa sạch vết thương cho cha và Dương Diên Tông, hiện tại đang băng bó vết thương thì đột nhiên nghe thấy Dương Diên Tông nhẹ nhàng nói: "Tiếp theo, Lương Thận sẽ nghĩ cách bắt người có năng lực tìm được nguồn nước và thức ăn."

Ban ngày, Dương Diên Tông và Lương Thận lặng lẽ quan sát nhau, mặc dù Lương Thận đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước nhưng Dương Diên Tông cũng rất nhạy bén nhận ra môi của một số kỵ binh phía sau hơi khô và bị bong tróc, đám người phía sau liếʍ môi trong vô thức, biểu hiện của sự thiếu nước nhìn cái là biết.

Tô Từ: "..."

Đúng là sấm sét giữa trời quang, việc này chưa xong việc khác đã đến!

Nhưng trước khi Tô Từ kịp lên tiếng, Dương Diên Tông đã mở mắt ra, nhàn nhạt liếc nhìn nàng, đôi mắt nàng mở to trong giây lát.

Hắn nói: "Vội cái gì?"

Tô Từ chớp mắt, đại ca à, ý của anh là sao?

Nghĩa trên mặt chữ, Tô Từ biết y thuật, có kỹ năng sinh tồn, đặc biệt là vế sau, điều này rất quan trọng vào lúc này. Cho dù cân nhắc sơ qua thôi, chắc chắn Dương Diên Tông sẽ bảo vệ nàng, không đẩy nàng ra ngoài mạo hiểm.

Vì vậy, Dương Diên Tông nói: "Phải có một mồi nhử hay thế."

Ý là để một người mạo danh Tô Từ?

Tô Yến đi theo cầm giỏ không chút do dự giơ tay xung phong bảo vệ muội muội, nàng ấy cảm thấy không thể đẩy trách nhiệm này cho người khác.

Tô Từ kéo tay nàng ấy xuống, phản đối: "Tỷ tỷ!"

Tô Yến không nói một lời, vùng ra khỏi tay Tô Từ.

Trong lúc hai tỷ muội đang lôi lôi kéo kéo, Tô Yến vừa thoát khỏi tay muội muội, định giơ tay lên lần nữa thì một giọng nữ đột nhiên vang lên sau lưng họ: "Để ta!"

Giọng nói đó rất quen tai, ít đi mấy phần đoan trang, dịu dàng thường lệ, thêm mấy phần quả quyết, trấn định, là của Tô Dung. Nàng ta nghe thấy tiếng động thì bước tới, không chút do dự đáp lại, giọng nói lúc này đã dịu đi, nàng ta uyển chuyển cúi thấp người xuống, nhỏ giọng nói: "Đại công tử, nhị tỷ không thích hợp, để cho ta đi."

Tô Dung đang tự tiến cử mình, Tô Từ kinh ngạc quay đầu lại, Tô Dung xoắn vạt áo đứng sau lưng nàng, cùng lúc đó Dương Diên Tông lên tiếng đồng ý: "Được."

Hắn giương mắt liếc nhìn Tô Dung, sau đó đưa ra quyết định.

Tô Từ: "..."

Nàng nhìn người phía sau một lượt từ trên xuống dưới, người này đến từ khi nào vậy?

Lúc Dương Diên Tông thảo luận việc này với họ, những người khác không được tùy tiện tới, Tô Dung, Bạch di nương, Trần thị và những nữ quyến khác luôn ngồi ở phía xa.

Còn Dương Diên Tông đang ngồi trước mặt Tô Từ, từ góc độ của hắn, chắc chắn là đã nhìn thấy rõ toàn bộ quá trình Tô Dung bước tới từ phía đống lửa đằng kia đến gần nhưng hắn lại không hề ngăn cản.