Chương 4

Sự im lặng của Khương Ngôn khiến mọi người nhận ra sự thật, họ khó tin nhìn nhau, trong lòng đầy hoang mang.

Không thể nào?

Thật sự không muốn nhận lại con gái ruột sao? Cứ thế để máu mủ bị hoán đổi sao?

Mọi người không thể hiểu nổi suy nghĩ của vợ chồng nhà họ Khương.

Khác với sự hoang mang của mọi người, Cao Dữ Hoa vừa tức giận vì Khương Ngôn vạch trần thân phận giả của Khương Liên, vừa lo lắng muốn biết tương lai của mình sẽ thê thảm như thế nào, đồng thời lại căm tức Khương Ngôn vì dám hả hê trước tương lai bi đát của mình.

Quả nhiên như nữ thần đã nói, Khương Ngôn đúng là kẻ có tính cách cực kỳ tồi tệ.

[Nhưng mà, xem ra Cao Dữ Hoa thật lòng thật dạ với Khương Liên đấy chứ.]

Cao Dữ Hoa cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, tự hào nói: "Đó là điều đương nhiên."

[Thậm chí vì Khương Liên, cậu ta đã nhận tội thay cô ấy trong vụ gian lận thi cử quy mô lớn. Tuy chỉ bị kỷ luật, nhưng chuyện này lại bị con riêng của bố cậu ta lan truyền khắp nơi, danh tiếng bị hủy hoại, bị bố ruột từ bỏ, ném sang nước ngoài tự sinh tự diệt, cuối cùng nghiện ngập, chết trong một công viên ở nước ngoài.]

[Chết cô độc trong công viên ở nước ngoài ... Thật đáng thương...]

Nụ cười của Cao Dữ Hoa vụt tắt, vẻ tự hào cũng tan thành mây khói.

Sắc mặt cậu ta trắng bệch, cơ thể khẽ run rẩy.

Không, không thể nào.

Chắc chắn là giả!

Đúng vậy! Nhất định là giả!

Nào là tiếng lòng, nào là tương lai, tất cả đều là giả hết.

Làm sao cậu ta có thể từ bỏ tương lai của mình để nhận tội thay chứ, hơn nữa, nữ thần sao có thể gian lận thi cử?

Tuyệt đối là giả!

Các bạn học khác nghe xong cũng không dám tin, tuy rằng phần lớn bọn họ không tiếp xúc nhiều với Khương Liên, nhưng qua lời kể của người khác cũng có thể mường tượng được phẩm hạnh của cô ta.

Người như vậy không thể nào gian lận thi cử được!

Nghĩ vậy, mọi người lại tò mò không biết đó là kỳ thi nào, giữa kỳ hay cuối kỳ?

[Haiz, có nên nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu để bày tỏ một chút không nhỉ?]

"Phụt~"

Khương Ngôn khó hiểu nhìn Chu Thanh Nhã.

Chu Thanh Nhã vội vàng nói: "Vừa nghĩ ra một câu đố vui. Một chú cừu con sau khi bị cạo lông thì không ngủ được nữa, tại sao?"

"Tại sao?" Khương Ngôn tò mò hỏi.

"Haha, vì "thất miên" chứ sao. Hahahahahahaha."

**Thất miên: nghĩa là mất ngủ.

Khương Ngôn: "..."

[Lạnh lùng... Đại đội trưởng kỷ luật xin hãy nói chuyện bình thường.]

Chu Thanh Nhã: "..."

"Phụt hahaha~"

Tất cả mọi người đều không nhịn được cười phá lên.

Điều này một lần nữa chứng minh rằng, nụ cười sẽ không biến mất, mà chỉ chuyển từ người này sang người khác.

[Quả nhiên, lớp này bị ma ám rồi. Vừa nãy còn đồng loạt ngó nghiêng, giờ lại bắt đầu cười vô cớ.]

Nụ cười của cả lớp đông cứng trên mặt, tiếng cười cũng đột ngột im bặt.

[Hít hà~ đáng sợ quá! Chẳng lẽ phong thủy có vấn đề?]

Khương Ngôn rùng mình xoa xoa cánh tay.

Niềm vui của người này là nỗi buồn của kẻ khác, ít nhất là trong lớp học này, niềm vui nỗi buồn của Cao Dữ Hoa hoàn toàn đối lập với mọi người.

Cậu ta vẫn chìm đắm trong sự nghi ngờ về độ tin cậy của tương lai bi thảm của chính mình.

Cảm tính mách bảo cậu ta không tin, nhưng lý trí lại khiến cậu ta phải tin, bởi vì bí mật của cậu ta đã bị nói trúng còn gì?

Càng nghĩ, đầu óc Cao Dữ Hoa càng như muốn nổ tung.

"Này này Cao Dữ Hoa."

Cao Dữ Hoa ủ rũ quay đầu lại.

Nữ sinh ngồi sau cậu ta, Vương Tri Tri, lén đưa cho cậu ta một cuốn sổ nhỏ.

Cao Dữ Hoa: "?"

"Đọc nhiều vào, tìm hiểu thêm đi." Vương Tri Tri vỗ vai cậu ta.

Cao Dữ Hoa khó hiểu cầm cuốn sổ xoay người lại, sau đó nhìn kỹ, lập tức nghẹt thở.

Chỉ thấy trên cuốn sổ viết: "Hãy yêu quý mạng sống, tránh xa ma túy".

Cao Dữ Hoa: "..."

Tôi cảm ơn bạn nhiều lắm!

Bạn quan tâm bạn bè như vậy, bố mẹ bạn có biết không?

Thấy chuông vào lớp đã reo, giáo viên chủ nhiệm cũng không tiện nán lại lâu, ông nhìn Khương Ngôn một cái thật sâu, vẻ mặt như thể thế giới quan bị đảo lộn, bước chân loạng choạng rời đi.