Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cả Lớp Đều Có Kết Cục Thê Thảm, Nghe Tiếng Lòng Tôi Để Sửa Mệnh

Chương 28: Dì Trương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khương Liên tức điên người, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, chẳng còn chút "thanh xuân vườn trường" nào nữa.

Cô ta hung hăng đá vào gốc cây, kết quả đá trúng ngón chân, đau điếng. Cô ta chỉ biết ôm chân xoay vòng vòng, nghiến răng nghiến lợi: "Khương Ngôn, chúng ta cứ chờ xem!"

Sau khi ăn trưa xong, Khương Ngôn tìm đến giáo viên chủ nhiệm để làm thủ tục nội trú.

Ngay từ khi được nhà họ Khương đón về, cô đã quyết định sẽ ở nội trú.

Dù sao thì ở trường cũng thoải mái hơn ở nhà họ Khương nhiều. Hơn nữa cô không cần ngày nào cũng phải nhìn thấy bộ mặt giả tạo của bọn họ, càng không cần đề phòng Khương Liên hãm hại mình, tự tại, nhàn nhã hơn biết bao.

Là một trường quý tộc danh tiếng trên cả nước, ký túc xá của trường Đằng Chi cũng thuộc hàng top, có phòng đơn, phòng đôi và phòng tập thể bốn người.

Phần lớn những học sinh nhà giàu đều sẽ chọn phòng đơn hoặc phòng đôi, còn những học sinh gia cảnh bình thường thì sẽ ở phòng tập thể bốn người.

Khương Ngôn suy nghĩ một chút rồi chọn phòng đơn.

Với số tiền tiết kiệm của cô, trả tiền ở phòng đơn là vừa đủ.

So với việc ở phòng tập thể, đột ngột chen vào một tập thể đã quen thuộc, chi bằng ở một mình cho thoải mái.

Sau khi nhận được chìa khóa phòng, Khương Ngôn đến xem qua một lượt, ghi nhớ những thứ cần mua sắm vào điện thoại, sau đó quay về lớp học.

Chuông tan học vừa vang lên, cô đã nôn nóng kéo Khương Ngữ rời khỏi trường.

Chăn ga gối đệm, đồ dùng vệ sinh cá nhân, vật dụng sinh hoạt... có rất nhiều thứ cần phải mua, tất nhiên là Khương Ngôn phải tóm lấy một "anh cu li" đi cùng rồi.

Mua xong những thứ đã ghi trong danh sách, lại mua thêm một số thứ linh tinh khác, hai người tay xách nách mang trở về trường.

Một mình Khương Ngữ tất nhiên không thể nào xách hết đống đồ này được nên cậu đã gọi hết đám bạn thân thiết trong ký túc xá đến giúp.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Khương Ngôn vung tay, hào phóng bao cả đám đi ăn.

Thế là cả lũ lại kéo nhau ra ngoài trường.

Quay ngược thời gian về thời điểm Khương Ngôn đang mải mê mua sắm, Lâm Lạc cũng đã về đến nhà.

Vừa bước vào cửa, cậu đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên ghế sofa, ung dung cầm một quả nho xanh dính nước, định cho vào miệng.

Nghe thấy tiếng động, người phụ nữ quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Lạc. Ánh mắt cô ta hơi biến đổi, cô ta đặt quả nho xuống sau đó đứng dậy đi về phía cậu.

“Chào em, chị tên là Trương Văn Văn, em có thể gọi chị là chị Văn Văn.” Trương Văn Văn khéo léo cười, xinh đẹp như một đóa hồng kiêu sa.

Lâm Lạc mím môi không nói.

Thấy vậy, đáy mắt Trương Văn Văn thoáng hiện lên một tia khó chịu, nhưng rất nhanh sau đó đã che giấu đi, không để lộ một chút bất mãn nào.

Cô ta chỉ lúng túng đứng sang một bên, có vẻ hơi bối rối.

“Lâm Lạc, con làm gì vậy hả?” Lâm Dương từ trên lầu đi xuống, cau mày, quở trách: “Dì Trương chào con mà con không thấy sao? Sao lại bất lịch sự như vậy hả?”

Ở góc độ mà Lâm Dương không nhìn thấy, Trương Văn Văn siết chặt tay, khuôn mặt méo xệch trong giây lát.

Dì Trương?

Cô ta thật sự muốn đập chết Lâm Dương cho rồi.

Nhưng cô ta cũng chỉ dám nghĩ trong lòng thôi, dù sao thì cuộc sống sung sướиɠ sau này của cô ta còn phải dựa vào Lâm Dương.

“Lâm...” Trương Văn Văn do dự nhìn Lâm Lạc rồi nói: “Lâm tiên sinh, Lạc Lạc còn nhỏ, chắc chắn là không cố ý đâu, anh đừng trách con nữa. Là do em đột nhiên xuất hiện trong nhà, chắc chắn là con chưa quen.”

“Còn nhỏ? Hừ, sắp trưởng thành rồi mà còn nhỏ. Em đừng nói đỡ cho nó nữa, nó là con trai anh, tính nó thế nào thì anh rõ nhất.” Lâm Dương vừa nói vừa bước qua Lâm Lạc đến bên cạnh Trương Văn Văn, dìu tay cô ta đi về phía ghế sofa.

“Em đang mang thai, đừng đứng nữa, ngồi xuống đi.”

“Anh đúng là, trước mặt con cái mà anh làm gì vậy?” Trương Văn Văn nũng nịu, hai má ửng hồng, mỉm cười ngồi xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »