Chương 21: Giáo Viên Tiếng Anh Thế Mà Lại Là…

Nghe đến đây, mọi người đều không thể kìm nén được nữa.

Nếu người trong cuộc đang ở trước mặt, bọn họ nhất định sẽ cho cô ta mấy phát đấm.

【Mãi đến bảy năm sau, nhà cô gái kia làm gì cũng gặp trắc trở, xui xẻo đủ đường, cuối cùng cả nhà gặp tai nạn xe cộ, tất cả đều bị liệt.

Lúc này, giáo viên Tiếng Anh xuất hiện.

Hóa ra tất cả những gì nhà cô gái kia phải gánh chịu, bao gồm cả tai nạn xe cộ đều là do giáo viên Tiếng Anh sắp đặt.

Thật là hả dạ!】

Khương Ngôn vô cùng hài lòng với kết cục này.

【Mặc dù không biết cuối cùng giáo viên Tiếng Anh thế nào nhưng mong là có kết quả tốt đẹp.】

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, mọi người bắt đầu bàn tán trong nhóm chat.

[Phải nói là, kết thúc này mình cho một like [giơ ngón cái/]]

[Thông ngực rồi! ]

[Thầy giáo Tiếng Anh thật đáng thương, thầy ấy chỉ là đẹp trai thôi mà, rốt cuộc đã làm sai điều gì chứ?]

[Nghĩ đến việc nếu mình gặp phải chuyện như vậy, thật sự là quá kinh khủng.]

[Giáo viên Tiếng Anh làm vậy, liệu có bị phát hiện không nhỉ?]

[Ừm... Còn phải xem thầy ấy làm có kín kẽ hay không.]

[Mong là thầy ấy không sao.]

[Nhưng mà giáo viên Tiếng Anh đó là ai vậy? Nếu Khương Ngôn nói ra thì chúng ta có thể phòng ngừa trước, hoặc là trực tiếp mời thầy ấy về trường mình dạy, như vậy chẳng phải sẽ tránh được chuyện này hay sao?]

[Đúng đó.]

[Mọi người không động não hả? Khương Ngôn đã nói là tám năm sau rồi, nghĩa là giáo viên Tiếng Anh bây giờ có khi vẫn còn đang học đại học, thậm chí có thể cũng là học sinh cấp ba giống chúng ta đấy.]

[Cũng đúng.]

[Dù sao thì tôi cũng đã ghi nhớ chuyện này lại rồi, chuyện của thầy giáo Tiếng Anh, tôi lo liệu.]

[+1]

【 Ừm, mà hình như thầy giáo Tiếng Anh đó tên gì ấy nhỉ? Lúc đó mình nhìn thấy tên thầy ấy còn bị giật mình, thốt lên sao giống tên nam chính trong tiểu thuyết thế... Ừm...】

【 Đúng rồi! Chung Ly Gia Trạch! Cùng họ với Tiểu Đế Quân!】

"Rầm!"

Mọi người quá đỗi kinh ngạc, vô tình hất tung cả sách vở trên bàn xuống đất.

Chung Ly Gia Trạch!

Không thể nào?

Giáo viên Tiếng Anh đáng thương đó vậy mà lại là Chung Ly Gia Trạch!

Khương Ngôn không biết đến sự kinh ngạc của mọi người mà chỉ khó hiểu nhìn quanh.

Mặc dù mọi người đã cố gắng che giấu nhưng trên mặt vẫn còn đó vẻ kinh ngạc lọt vào mắt Khương Ngôn.

Điều này càng khiến Khương Ngôn tin chắc rằng, mấy bạn học lớp này bị ma ám thật rồi.

【 Hay là đến chùa xin bùa bình an nhỉ?】

Mọi người: "..."

"Chung Ly Gia Trạch, sách của cậu này!"

Tống Thừa Chu hét lớn, "bịch" một tiếng đặt quyển sách trên tay xuống bàn Chung Ly Gia Trạch.

Chung Ly Gia Trạch mím môi, khẽ nói lời cảm ơn.

Cậu ấy biết Tống Thừa Chu làm vậy là muốn biết giáo viên Tiếng Anh trong tiếng lòng của Khương Ngôn có phải là mình hay không, bản thân cậu ấy cũng muốn biết.

【 Cái gì? Chung Ly Gia Trạch!】

Khương Ngôn lập tức thẳng lưng, nhìn chằm chằm Chung Ly Gia Trạch.

Cô vội vàng sử dụng Cửa Sổ Hồ Ly.

【 Cái lùm mía, thật sự là cậu ấy!

Mẹ ơi, giáo viên Tiếng Anh đáng thương đó vậy mà lại là bạn cùng lớp với mình?

Đây chẳng phải là tự tay dâng "dưa" cho mình ăn sao?】

Xác nhận 100%, chính là Chung Ly Gia Trạch.

Mọi người thấy vậy thì đều nhíu mày, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận không thể trút bỏ.

Chung Ly Gia Trạch luôn là học sinh đứng đầu lớp bọn họ, tuy rằng đứng đầu lớp 11/12 trong trường Đằng Chi cũng chẳng là gì, nhưng Chung Ly Gia Trạch không hề kiêu ngạo, ngạo mạn như những học sinh giỏi khác, ngược lại rất hòa đồng, thân thiện.

Chỉ cần hỏi bài cậu ấy, cậu ấy đều kiên nhẫn giảng giải, mượn vở chép bài, cậu ấy cũng cho mượn.

Nói chung, cậu ấy rất được mọi người trong lớp yêu quý.

Một người tốt như vậy mà lại bị người khác vu oan, bọn họ vừa tức giận thay cho Chung Ly Gia Trạch, vừa tức giận bản thân mình của tương lai, tại sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy chứ?