Còn về phần là chuyện gì, Phó Ý Chi cũng không nói rõ.
Nửa đêm.
Phù An An mơ mơ màng màng bị Phó Ý Chi đánh thức, ba giờ đã qua, đến phiên cô gác đêm.
Cơn mưa to bên ngoài vẫn không ngừng rơi, hơn nữa càng ngày càng lớn.
Tách, tách, tách
Nước mưa nhỏ giọt từ khe hở, rơi vào bao nilon, chung quanh đã đọng một vũng nước.
Phù An An ngáp một cái, đứng dậy cầm cái chén hứng nước mưa.
Mưa quá lớn, có vài chỗ trong phòng đã bắt đầu dột. Ngay cả bên cái gối trên giường mà Phó Ý Chi ngủ cũng đã ướt một mảnh không nhỏ.
Ngủ gì mà say dữ vậy, không chịu xử lý trước gì cả.
Phù An An cầm cái chén nhỏ, đang muốn đặt ở bên cạnh anh, Phó Ý Chi đột nhiên mở bừng đôi mắt, Phù An An chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng trong nháy mắt, bị Phó Ý Chi ấn ngã xuống giường, súng cũng đã lên đạn, đang để ở trán Phù An An.
Tất cả các động tác đều liền mạch lưu loát, tuyệt đối không vượt qua hai giây.
“Anh…anh… anh… anh hai, anh bình tĩnh!” Phù An An bị dọa giật bắn: “Tôi chỉ tới hứng nước mưa cho anh thôi!”
Vừa dứt lời, một giọt nước mưa đã đọng từ lâu đúng lúc nhỏ lên trán của Phù An An.
Phó Ý Chi nhìn cái chén trên tay cô, chậm rãi buông cánh tay đang khống chế cô ra: “Không cần hứng nước, lúc tôi nghỉ ngơi, đứng cách xa tôi một chút.”
Phù An An gật đầu lia lịa, chỉ dựa vào tư thế này thì bảo cô tới gần cô cũng không dám.
Rầm ầm.
Một tia chớp xẹt qua, tiếng sấm cũng theo đó mà vang vọng.
Trừ tiếng sấm, hình như trong đó còn xen lẫn âm thanh khác.
“Cứu mạng, cứu mạng!”
Tiếng cầu cứu từ xa kéo đến gần, Phù An An xuyên qua cửa sổ thấy được Tôn Thải Ngôn và cả đám xác sống phía sau cô ta.
“Con mẹ nó, Tôn Thải Ngôn thả đám xác sống trong thùng hàng ra, đang chạy về hướng chúng ta kìa!”
Phó Ý Chi cau mày lại: “Tắt đèn, đi lên nóc nhà đi.”
“Giúp tôi bắt lấy ghế!” Phù An An duỗi tay, lại bị Phó Ý Chi nhấc lên. Thuận thế mở ra cửa sổ ở mái nhà, nắm lấy trụ mái hiên, bò lên trên đó.
Ngay sau đó, Phó Ý Chi chạy lấy đà một cái, nhảy lên giữ chặt mái hiên, chui ra ngoài.
Hai người vừa đóng cửa sổ ở mái nhà lại thì Tôn Thải Ngôn đã lập tức phá cửa lao vào.
Căn phòng cũng bị xác sống bao vây.
Tôn Thải Ngôn vào nhà xong thì bắt đầu điên cuồng tìm kiếm: “An An! Phù An An! Tôi biết các người còn ở đây, mau ra đây, chúng ta bị bao vây rồi!”
“Tôi sai rồi, tôi không nên hại cô! Chờ tôi tồn tại trở về, tôi cho cô tiền, tôi đưa hết tất cả tiền tích lũy cho cô!”
“Cầu xin cô, cứu tôi đi!”
Tôn Thải Ngôn điên cuồng kêu to trong phòng.
Phù An An lau nước mưa trên mặt một cái, chỉ chỉ đầu mình.
Đi xuống thì đầu óc cô có vấn đề.
Cửa phòng yếu ớt chịu không nổi sự tấn công của cả trăm con xác sống, cửa phòng lung lay như sắp đổ, Tôn Thải Ngôn thấy vậy, không thể không chạy ra từ cửa sau.
Xác sống gần như bị cô ta hấp dẫn đi hết, không bao lâu sau thì tiếng kêu thảm thiết của Tôn Thải Ngôn truyền đến.
“Trong thời gian ba phút, thu dọn rồi lập tức đi lên nơi cao.”
Phó Ý Chi nói xong thì dẫn đầu nhảy xuống, cầm lấy ba lô thu dọn đồ đạc.
Hành động của Phù An An cũng không chậm.
Lúc hai người sắp rời đi, Phù An An đột nhiên nhớ tới lời nói trước đó của Phó Ý Chi: “Chuyện quan trọng anh nói thì sao?”
Dưới ánh trăng, gương mặt Phó Ý Chi như bị một cái bóng đen bao phủ, anh nhìn về hướng phát ra tiếng thét chói tai: “Xác sống đã thay tôi làm rồi, không quan trọng nữa.”
Phù An An chỉ cảm thấy cái cổ lành lạnh.
Đột nhiên, dưới ánh đèn pha của con thuyền, một ánh sáng sắc lạnh xuất hiện, Phù An An nhìn thấy Phó Ý Chi đâm con dao găm về hướng mình.
Cô còn tưởng mình sắp đi đời, kết quả lại nghe thấy tiếng ngã xuống từ phía sau.
Phó Ý Chi gϊếŧ chết một con xác sống đang âm thầm lặng lẽ tới gần.
Phù An An sờ sờ cổ, nghĩ lại mà sợ: “Cảm ơn.”