Chương 23: Lễ Hội Ngoài Khơi (23)

“Không phải ban đầu trò chơi đã nói sao, sẽ có hai mươi ngàn NPC cùng tham gia với người chơi.” Phó Ý Chi liếc nhìn Phù An An một cái: “Trò chơi chỉ báo thông tin vào lúc ban đầu, trong đó không phải là không có gì hữu dụng.”

“Tôi luôn cho rằng hai mươi ngàn NPC là những người trên bờ kia.”

“Không thể nghĩ ra điều này cũng rất bình thường, trò chơi lần này có tính đánh lừa cao.”

Phó Ý Chi cất súng đi, lạnh nhạt mà nói: “So với đứng đây sa sút tinh thần, không bằng đi dò xét hai cầu thang và thang máy đi, ngoài ra phải ngẫm lại nên tránh né những thứ trong thùng hàng kia như thế nào.”

Phù An An thấy anh phải rời khỏi, vội đứng lên đi theo phía sau anh.

Hai cái cầu thang trước sau đều đã bị khóa lại, đám xác sống trước đó tụ tập ở phía dưới thang lầu đã tản ra, chỉ còn lại hai ba con đang du đãng ở cửa.

Phó Ý Chi tìm gỗ và đinh sắt tới, hai người niêm phong thang máy lại.

——

Bốn giờ chiều.

Trời tối đi thật nhanh.

Phó Ý Chi ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Sắp đổ mưa to, trở về đi.”

Hai người chạy về căn phòng nhỏ, bên trong hơi bị xáo trộn.

Ba lô của Phù An An không thấy đâu nữa.

Trong phòng có dấu vết bị lục lọi, thức ăn nước uống đặt ở bên ngoài cũng không còn, còn mất cả thuốc và con dao phay trong bếp.

Không cần nghĩ cũng biết là con khốn nào làm.

“Tôn, Thải, Ngôn!”

Phù An An nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải mình mang theo vũ khí bên người, có phải cô ta cũng lấy luôn con dao phay hay không?!

“Tôi cho rằng cô gϊếŧ cô ta.” Phó Ý Chi liếc cô một cái.

Phù An An cúi đầu: “Gϊếŧ người... Chuyện này quá điên cuồng.”

Cô làm công dân tốt hơn mười tám năm, cả con gà cũng chưa từng gϊếŧ.

Một bao mì sợi, một cái nồi nhỏ được đặt trước mặt cô.

“Vậy tốt nhất là cô nhanh chóng thích ứng đi.” Phó Ý Chi rút một con dao nhỏ vắt trong giày ra: “Ngoài ra, đi nấu cơm.”

Phù An An ôm gói mì sửng sốt, sau có thì phản ứng chậm chạp mà gật gật đầu: “A, được.”

Lúc Tôn Thải Ngôn rời đi không mang theo gói gia vị, hai thùng nước hai lít bên cạnh cũng còn. Nấu cơm rất đỡ tốn công, cho dù chỉ có một gói mì, nhưng điều chế nước chấm cũng là một quá trình thả lỏng.

“Xong rồi, nếm thử.”

Sau khi Phù An An thả lỏng thì trở nên hoạt bát một chút: “Đáng tiếc không có hành, tôi đặc biệt rành làm mì hành đó.”

Phó Ý Chi ngồi xuống nếm một ngụm, sau đó nhanh chóng ăn sạch một chén mì lớn. Tuy rằng sư phụ Phó chưa nói gì, nhưng hành động vét sạch cái chén kia đã chứng tỏ anh khá vừa lòng.

Phù An An tự tìm ra chăn và thảm lông từ trong tủ, kéo cái sô pha ra rồi trải lên.

Ầm ầm ——

Bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng sấm sét ầm ầm.

Những hạt mưa to bằng hạt đậu giội xuống tấm tôn, tiếng mưa vang dội.

Phù An An nằm trên sô pha, trong lòng có chút lo sợ bất an: “Anh nghĩ xác sống trong thùng hàng có lao ra không?”

“Có.” Tiếng nói của Phó Ý Chi vang lên, giống như tiếng kim loại va chạm nhau rồi quanh quẩn trong không gian, dễ nghe lại lạnh lẽo: “Buổi tối gác đêm, ba giờ đổi một lần.”

“Sư phụ Phó, thật ra tôi cảm thấy chúng ta nên lên cao một chút.” Phù An An trở mình, nhìn về phía Phó Ý Chi.

“Cao một chút?” Phó Ý Chi nhìn vào mắt Phù An An, đuôi mày hơi nhướng lên một chút.

“Chính xác mà nói là nơi cao nhất của đống thùng hàng.” Phù An An gật gật đầu: “Khứu giác và thính giác của xác sống rất mạnh, phòng này không đủ kiên cố, hơn nữa tôi cảm thấy những người tồn tại phía dưới cũng sẽ tìm cơ hội lên đây.”

“Tôi cảm thấy dù sao phòng này không đủ an toàn, không bằng thừa dịp những xác sống đó còn chưa ra được, chuyển dời đến nơi có địa hình tốt nhất đi.”

Phó Ý Chi nhắm mắt lại, trong phòng im ắng một hồi.

Ngay khi Phù An An cho rằng Phó Ý Chi sẽ không chấp nhận ý kiến của mình, chuẩn bị ngày mai đi một mình, anh rốt cuộc cũng mở miệng.

“Được.”

Phó Ý Chi nhìn về phía Phù An An: “Nhưng nếu chưa làm một chuyện thì không thể đi đến điểm dừng chân mới.”