Chương 21: Lễ Hội Ngoài Khơi (21)

Tiếng kêu của Tôn Thải Ngôn hấp dẫn tất cả những xác sống trong khoang thuyền đến đây. Xác sống kết bè kết đội chắn ở cửa cầu thang, móng vuốt đen nhánh, vết thương chảy mủ, cơ bắp mũi không ngừng giật giật, chân răng lỏa lồ không ngừng va chạm biểu hiện khát vọng của chúng nó đối với thịt người.

Tôn Thải Ngôn sợ đến cả người run rẩy, trong lòng cực kỳ mình hối hận về quyết định của mình.

Cô ta không nên đi theo Phù An An tới đây!

Cho dù nán lại trong ống thông gió sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt với những người trong bếp, nhưng ít nhất họ cũng là người! Cô ta phát điên rồi mới nghe lời xúi giục điên khùng của Phù An An.

“Tôn Thải Ngôn, cô đừng kéo tôi, ngăn cản xác sống phía dưới đi, tôi bổ cánh cửa ra.”

Phù An An tập trung nhìn cánh cửa, không phát hiện ánh mắt của Tôn Thải Ngôn đứng đằng sau nhìn về phía mình đã thay đổi.

Rầm.

Cánh cửa mở ra từ bên ngoài.

Cứ như thần tiên đã chìa bàn tay ra giúp đỡ cô.

Cô biết ngay mà, vận may cũng mình luôn ở đó!

“Tôn Thải Ngôn.” Ngay lúc Phù An An duỗi tay kéo cô ta, đột nhiên có một lực kéo ngược lôi cô về phía sau.

Phù An An trừng lớn đôi mắt, thấy Tôn Thải Ngôn chạy qua bên cạnh mình, cảm thấy được móng tay sắc nhọn của xác sống quét qua sau lưng cô!

Con mẹ cô Tôn Thải Ngôn!

Ngay vào lúc Phù An An cho rằng mình sắp đi đời, ngoài cửa đột nhiên vươn ra một bàn tay bắt được cô, sau đó tiếng súng có gắn ống giảm thanh vang lên.

Phù An An lập tức được kéo ra ngoài cửa.

Phù An An vội vàng phản ứng, cùng người bên cạnh đóng chặt cánh cửa lại, dùng vật nặng ngăn chặn con đường.

Làm xong mọi chuyện, Phù An An kiệt sức mà ngồi bệt xuống, có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Thở hổn hển một tiếng, sau đó cô cầm dao phay đứng lên, bước từng bước một tới gần Tôn Thải Ngôn.

Tôn Thải Ngôn nhìn thấy hành động của Phù An An, sắc mặt lập tức thay đổi: “An An, cô nghe tôi giải thích, vừa rồi chỉ là hiểu lầm.”

“Con mẹ cô chứ hiểu lầm.” Phù An An giẫm một chân lên người Tôn Thải Ngôn: “Tôi cứu cô đi ra, cho cô uống nước, cô lại dám hãm hại tôi! Kéo tôi xuống cho xác sống ăn!”

“Không phải như thế, lúc ấy tôi chỉ quá, quá khẩn trương.” Tôn Thải Ngôn đột nhiên lắc đầu: “Cô nghe tôi giải thích, tôi không phải cố ý!”

Phù An An vung dao phay, xẹt qua bên cạnh cổ cô ta: “Cô nên cảm thấy may mắn tôi còn là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, bằng không bà đây chém chết cô! Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cút!”

Tôn Thải Ngôn bị dọa đến run lên, đưa mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.

“Bộ tưởng bà đây đang nói giỡn à?” Phù An An vung dao phay một cái, chém rách cái ba lô đằng sau Tôn Thải Ngôn.

Tôn Thải Ngôn hét lên một tiếng, không ngờ Phù An An đã trở mặt nhanh như vậy, dù sao cũng đã leo lên đây được rồi, người này không còn giá trị gì với mình.

Tôn Thải Ngôn nhặt những thứ rơi từ ba lô lên, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Phù An An.

——

“Cảm ơn anh.”

Chờ Tôn Thải Ngôn chạy đi không thấy bóng dáng, Phù An An xoay người nói cảm ơn, thấy rõ người bên cạnh xong thì hơi sửng sốt, hóa ra lại là sư phụ Phó trong bếp!

“Anh nói không sai, trong trò chơi này thật là biết người biết mặt không biết lòng.”

“Vừa rồi không phải rất dũng mãnh oai phong sao?” Phó Ý Chi liếc cô một cái: “Nhìn không giống người chơi vòng đầu tiên.”

Nói tới đây Phù An An ngượng ngùng mà sờ sờ mũi: “Xin hỏi trên đây WC ở đâu vậy?”

Thật ra cô đã bắt đầu cảm giác buồn tiểu vào lúc bị xác sống đuổi theo rồi, đến bây giờ đã có xu thế dời non lấp biển, không cách nào ngăn được.

Câu hỏi này làm Phó Ý Chi sửng sốt, tùy tay chỉ chỉ một phòng nhỏ bên cạnh: “Đằng kia.”

“Cảm ơn!” Phù An An vội vàng vọt vào.

... Tiền đồ.

——

Trên boong tàu chỉ có một căn phòng nhỏ có thể ở được, nhưng đã bị Phó Ý Chi giành đóng chiếm trước một bước, Phù An An chỉ có thể lựa chọn nơi đặt chân khác.

Một chồng thùng đựng hàng được chồng chất lên cao chính là lựa chọn của cô.

Thùng hàng được đặt trên vị trí cao nhất, nơi nào dễ thủ khó công, Phù An An cảm thấy mình lựa chọn được một vị trí không tồi.

“Có thể mượn cây thang của anh một chút không?”

Phù An An nhìn về phía Phó Ý Chi, chính xác mà nói là cây thang được đặt phía sau anh.

Phó Ý Chi nhìn về phía cây thang kia: “Tùy cô.”