Chương 20: Lễ Hội Ngoài Khơi (20)

“Mà thật sự cảm ơn cô rất nhiều.” Tôn Thải Ngôn nhìn về phía Phù An An: “Cô mạnh quá! An An, cô... Là người chơi sao?”

Nói tới đây, Tôn Thải Ngôn nhìn chằm chằm vào Phù An An, xem cô có phản ứng gì.

Đáng tiếc Phù An An không có bất kỳ khác thường nào, chỉ cúi đầu vặn chặt chai nước khoáng.

Tôn Thải Ngôn thấy vậy thì tiếp tục nói: “Trong trò chơi sinh tồn tràn ngập nguy hiểm, cô không dám để lộ thân phận người chơi cũng là bình thường. Tự giới thiệu trước một chút, thật ra tôi không phải cháu gái của thuyền trưởng, đây là trò chơi thứ hai tôi trải qua rồi.

Tôi thật sự rất cảm ơn cô, muốn hợp tác với cô.”

Phù An An nép vào ống thông gió, nhìn như đang quan sát phía dưới, trên thực tế là dựng lỗ tai lên nghe lén Tôn Thải Ngôn nói chuyện.

Ai có thể ngờ được, cô tùy tiện cứu một người, người đó cũng là một người chơi.

Không ai trả lời, Tôn Thải Ngôn vẫn tiếp tục nói chuyện một mình.

“Cô lợi hại như vậy thì chắc đã trải qua rất nhiều vòng chơi đúng không? Vòng thứ nhất của tôi là #¥%, lúc ấy làm tôi sợ muốn chết, cô có trải qua #¥% chưa? Bí quyết qua ải của nó là @#¥.”

Phù An An nghe vậy thì nhíu nhíu mày, sao cô không nghe rõ được những chi tiết quan trọng này kia chứ?

Nghe không rõ cũng phải làm cái gì đó, im lặng lâu quá dễ khiến người khác hoài nghi.

“Xác sống phía dưới quá nhiều, lùi về phía sau một chút.” Phù An An mở miệng nói: “Đám xác sống này đang tiến hóa, chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.”

Vừa nghe lại phải hành động, Tôn Thải Ngôn theo bản năng siết chặt cái chai rỗng trong tay, nó vang lên tiếng răng rắc trong không gian chật chội: “Chúng tôi rời khỏi đây thì đi đâu?”

“Trên cabin thuyền có một cái thang máy, hai lối thoát hiểm, một cái trong đó chỉ cách thang máy có một khoảng. Hiện giờ xác sống đều ở chỗ này, chúng ta còn có cơ hội.” Phù An An lại quấn chặt băng dính trên quần áo mình một lần nữa, sau đó phun thuốc diệt côn trùng vẫn luôn mang theo lên người.

“Vì sao chúng ta không trốn trong ống thông gió này luôn chứ?” Trải qua lần này, Tôn Thải Ngôn đã không muốn mạo hiểm: “Ống thông gió có thể dẫn đến bất cứ đâu, chúng ta có thể đi đến những căn phòng không người để tìm thức ăn, hơn nữa cũng không cần lo lắng xác sống tập kích.”

“Bởi vì không thể bảo đảm xác sống vĩnh viễn sẽ không bò lên.” Phù An An nhìn cô ta một cái, cau mày lại.

“Cho dù chúng không bò lên, những người trong bếp cũng là tai hoạ ngầm. Tiếng ồn vừa rồi của chúng ta rất lớn, hẳn bọn họ đã biết điểm tốt của ống thông gió. Nếu cô muốn ở lại, tôi sẽ không ở đây chung với cô.”

Tôn Thải Ngôn dao động.

“Tốt nhất là cô quyết định nhanh lên đi.”

Phù An An nói xong thì quay đầu bò về hướng cầu thang.

Tôn Thải Ngôn rối rắm giữa lựa chọn ở lại một mình, hay là rời đi với Phù An An thật lâu. Cuối cùng, cô ta chọn rời đi.

Hai người mở lỗ thông gió ra, Phù An An nhìn đám xác sống tụ tập ở đuôi khoang thuyền, giơ ba ngón tay lên với Tôn Thải Ngôn—— “Xông lên trong ba mươi giây.”

Vừa dứt lời, Phù An An dã dẫn đầu nhảy xuống.

Tôn Thải Ngôn theo sát phía sau.

Đám xác sống ở đuôi khoang thuyền chen chúc tới, vọt về hướng bọn họ. Phù An An không dám nhìn phía sau, trực tiếp xông lên lầu hai.

Mà cánh cửa lầu hai lại bị đóng lại! Bị người khác khóa trái từ bên ngoài.

Phù An An sửng sốt, lần đầu tiên trong cuộc đời cô lại xui xẻo đến vậy!

“Phù An An, chúng nó đuổi theo tới rồi, giờ làm sao bây giờ?”

Tôn Thải Ngôn ôm lấy cánh tay Phù An An mà thét lên chói tai, trong lòng cực kỳ hối hận về quyết định của mình.

Cô ta không nên đi theo Phù An An!