Chương 13: Lễ Hội Ngoài Khơi (13)

Xác sống ngoài cửa phòng bếp quá nhiều, bọn họ làm lại trò cũ, muốn dẫn xác sống tới phần sau khoang thuyền.

Mà phòng của Phù An An đúng lúc nằm ở phần sau của khoang!

Nhìn thấy chiếc di động cách phòng mình không xa lắm đang vang lên âm nhạc nóng bỏng, triệu hồi tám trăm năm mươi bảy con xác sống quần áo xốc xếch, lôi thôi lếch thếch, chuẩn bị ăn thịt người vào bất cứ lúc nào, khỏi cần phải hỏi cũng biết nội tâm của Phù An An đã tuyệt vọng đến cỡ nào.

Tố chất tâm lý mười chín năm qua của cô, đã đạt được sự trưởng thành mang tính nhảy vọt chỉ trong một tháng ngắn ngủn.

….

Ngày sinh tồn ngoài khơi thứ hai mươi, hai giờ rạng sáng.

Phù An An đang nghỉ ngơi một lát, đột nhiên cảm thấy trên đầu truyền đến tiếng vang rất nhỏ.

Phù An An lập tức ngồi dậy, cầm lấy con dao phay đặt ở đầu giường, dùng ánh mắt hung ác mà nhìn lêи đỉиɦ đầu.

Răng rắc ——

Ống dẫn thông gió bị mở ra.

Phù An An lui về phía sau một bước, bàn tay cầm con dao phay bắt đầu ứa ra mồ hôi.

Ngay sau đó, phía trên lộ ra một cái đầu người——

Là người sống, còn là người quen! Chính là sư phụ Phó cả khắc hoa cũng không tốt, lại dựa vào may mắn và sắc đẹp để leo lên vị trí chủ bếp kia.

Sư phụ Phó liếc nhìn con dao phay trong tay Phù An An một cái, sau đó dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng lật qua, gần như không có tiếng vang mà đáp xuống giường Phù An An. Sư phụ Phó quan sát một vòng chung quanh, sau đó nhìn về phía Phù An An, nhỏ giọng mà hỏi: “Có thức ăn nước uống không?”

Phù An An lấy ra một bịch bánh mì sắp quá thời hạn và một chai nước khoáng.

Sư phụ Phó lập tức nhận lấy, mở bánh mì ra. Cử chỉ nhìn có vẻ tuyệt đẹp tao nhã, nhưng trên thực tế thì chỉ cần nửa phút đã ăn xong ổ bánh mì, uống xong cả chai nước khoáng.

“Cảm ơn.” Sư phụ Phó vẫn lạnh lùng xa cách như xưa, anh bắt đầu thăm dò bốn phía.

Ngay sau đó, anh lấy đống khăn trải giường còn thừa trong tủ quần áo ra, cuốn lại thành sợi dây dài, đứng trên sô pha buộc một đầu dây vào góc trên bên phải cửa phòng.

“Tới giúp một tay.” Sư phụ Phó đứng trước tủ quần áo nhỏ giọng nói với Phù An An: “Bảo vệ những góc cạnh này, đừng làm chúng va chạm phát ra âm thanh.”

Nói xong, sư phụ Phó xoắn ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay mạnh mẽ.

Mặc quần áo thì thấy gầy, cởϊ qυầи áo lại có thịt chính là câu nói dùng để miêu tả anh.

Sức lực của anh còn rất lớn, một mình ôm cả tủ quần áo lên, dùng đồ vật trong phòng xây nên một phòng tuyến càng thêm kiên cố ở cửa, thoạt nhìn càng có cảm giác an toàn.

Cô cảm thấy đầu bếp Phó này, trừ khắc hoa không được ra thì cái gì cũng giỏi.

“Sư phụ Phó.” Phù An An sáp lại gần, hỏi: “Anh đi qua từ bên phòng bếp sao?”

“Phó Ý Chi.” Người đàn ông đó lạnh nhạt nói, cúi đầu rút cây súng vắt bên hông ra lau lau: “Thuyền viên đã xảy ra nội chiến, có một số người đã tiếp quản phòng bếp, vật tư bị bọn họ khống chế, tất cả những người phản kháng đều bị gϊếŧ ném ra cho xác sống ăn.”

“Anh có súng mà cũng không thắng bọn họ sao?”

Phù An An nhìn cây súng lục được lau đến sáng bóng kia, yên lặng cất con dao phay của mình đi.

Sao một đầu bếp lại có súng kia chứ?

“Mấy thứ bên ngoài kia... Có thể nổ súng sao?” Phó Ý Chi đặt cây súng lên bàn, cầm quả táo Phù An An đặt trên bàn lên rồi cắn một cái.

Phù An An khẽ cau mày, thấy dáng vẻ của anh như không chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một dự cảm không tốt.

“Ống thông gió thông đi khắp nơi, anh chuẩn bị đi đâu?”

“Ở ngay đây.”

“Cái gì? Không được.” Phù An An không hề nghĩ ngợi mà nói: “Thức ăn chỗ tôi cũng không đủ, sư phụ Phó vẫn nên đi đến phòng khác xem đi.”

“Mười ngày cuối cùng của trò chơi sinh tồn, độ khó sẽ càng lúc càng lớn.” Phó Ý Chi lạnh nhạt mà nói.

Phù An An sửng sốt, lập tức giả ngu giả ngơ: “Cái gì mà trò chơi sinh tồn? Tôi không hiểu.”