Chương 9: Nói chuyện

Nhan Sở Âm thay một bộ y phục sạch sẽ, mái tóc còn ướt sũng chạy ra khỏi gian phòng nhỏ.

Y vốn định “ức hϊếp” Thẩm Dục một chút, để Thẩm Dục giúp y sấy tóc, lý do đã nghĩ xong, ta giúp ngươi tắm rửa thân thể, chỉ còn tóc chưa khô, ngươi không thể tự mình làm chút việc sao?

Nhưng thấy sắc mặt Thẩm Dục có phần không tốt, Nhan Sở Âm đại phát thiện tâm mà bỏ qua cho hắn, hừ một tiếng nói: "Sao lại dùng mặt của ta làm vẻ mặt này? Trông thật kỳ quái! Ngươi đừng làm hỏng hình tượng anh minh của bổn Hầu gia."

Thẩm Dục không phải kẻ ngốc, nghe lời biết nghe ý, biết Nhan Sở Âm đang quan tâm mình, thở dài nói: "Đã tìm ra kẻ tính kế ta rồi." Chỉ nói tìm ra kẻ đã dẫn Thẩm Dục đến Hà Viện và bày mưu tính kế hắn.

Còn về việc tại sao hắn và Nhan Sở Âm lại hoán đổi thân xác, Thẩm Dục vẫn không có manh mối.

Nhan Sở Âm tò mò hỏi: "Là ai?"

"Lúc đầu thi hội chuẩn bị là rượu trái cây. Đến khi thi hội được một nửa, bởi vì mọi người hứng khởi, có người chê rượu trái cây không đủ mạnh, Ngụy Hòa bèn gọi người hầu lại dâng rượu mạnh. À, Ngụy Hòa chính là người tổ chức thi hội lần này." Thẩm Dục không trực tiếp nói ra đáp án, mà chậm rãi kể lại sự việc.

Rõ ràng sự việc đã không thể thay đổi, nhưng vào khoảnh khắc này, ít nhất là khoảnh khắc này, Thẩm Dục vẫn không muốn nói ra tên của người đó quá nhanh. Bởi vì một khi nói ra, đồng nghĩa với việc tình bạn cùng học của bọn họ không thể nào cứu vãn được nữa.

Nhan Sở Âm hiển nhiên không thể đồng cảm với Thẩm Dục, nghe thấy một cái tên quen thuộc, lập tức đưa ra suy đoán “hợp tình”, “hợp lý”, khinh thường nói: "Ngụy Hòa? Hừ, mấy hôm trước, tên mọi rợ này tranh giành một quyển cổ tịch với Tào mập, tự xưng là biểu đệ của Vương Thanh Nghi. Chẳng lẽ là tên này đang tính kế ngươi? Chỉ cần kéo ngươi, người đứng đầu Thái Học tứ công tử xuống, biểu huynh của hắn, Vương Thanh Nghi, nói không chừng sẽ là người dẫn đầu Thái Học mới."

Tiểu Hầu gia vừa nói vừa liếc xéo Thẩm Dục, nói bằng giọng mỉa mai: "Nói đến quyển cổ tịch đó ta lại tức! Người đến trước được trước có biết không? Hay là, loại trân tịch điển tàng này chỉ có học tử Thái Học các ngươi mới được xem, chúng ta không được xem?"

Thẩm Dục: "..."

Vạn vạn không ngờ, đề tài lại có thể phát triển theo hướng này!

Bị Tiểu Hầu gia hỏi như vậy, tâm trạng bi xuân thương thu gì cũng không còn. Thẩm Dục khẽ ho một tiếng: "Đương nhiên là người đến trước được trước. Ngụy Hòa người này… khụ, ta không hiểu rõ hắn lắm, nhưng chuyện lần này hẳn là không liên quan gì đến hắn." Hắn nhanh chóng kể lại sự việc, lần này không dám dừng lại để Nhan Sở Âm chen ngang nữa.

Tuy rằng sau đó có rượu mạnh được dâng lên, nhưng trong chén của Thẩm Dục vẫn luôn là rượu trái cây. Hắn không thích thứ trong chén, chỉ nhấp môi vài ngụm cho có lệ, tuyệt đối sẽ không để mình say. Nhưng hắn thật sự đã say, hiển nhiên là có người đã động tay động chân vào chén của hắn. Chỉ có những người ngồi cùng bàn với hắn, vị trí gần hắn mới có hiềm nghi.

Không biết người khác say rượu sẽ có biểu hiện gì, dù sao Thẩm Dục say rượu thì chỉ có một biểu hiện duy nhất là buồn ngủ. Chỉ cần cho hắn một cái giường, hắn có thể ngủ yên tĩnh đến tận ngày hôm sau, giữa chừng sẽ không tỉnh lại.

Bởi vì Thẩm Dục chưa bao giờ uống say ở bên ngoài, cho nên chỉ có người nhà và bạn bè thân thiết của hắn mới biết điều này.

Như vậy, người có hiềm nghi nhất chỉ còn lại một người duy nhất. Hắn ta trước tiên đã đổi rượu trong chén của Thẩm Dục, thấy Thẩm Dục có vẻ say, liền sắp xếp hai tên gia nhân dìu Thẩm Dục đang say đến Hà Viện, lừa hắn nói đó là phòng khách mà Ngụy Hòa đã sắp xếp cho mọi người. Lúc đó Thẩm Dục say rượu, buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, vừa vào phòng, sờ thấy giường, liền nhắm mắt nằm xuống, căn bản không chú ý xung quanh có gì.

Trong phòng đốt hương liệu kí©h thí©ɧ. Nếu không phải linh hồn trong thân thể đã bị hoán đổi, Thẩm Dục sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy. Cho dù hắn có tỉnh, Thẩm Dục không biết trong hồ có đường hầm bí mật, cũng không thể ngay lập tức tránh được những người đến vây cửa.

"Thật nham hiểm!" Nhan Sở Âm phẫn nộ nói.

Thẩm Dục nói: "Đây tuyệt đối không phải là một cái bẫy được sắp đặt tạm thời, hắn ta đã muốn tính kế ta từ lâu rồi. Thứ nhất, rượu trong chén của ta, mùi vị vẫn không thay đổi, vẫn luôn là mùi vị của rượu trái cây, nhưng ta lại say, điều này có nghĩa là hắn ta cần phải tìm trước một loại rượu mạnh có vị giống rượu trái cây, hơn nữa mùi vị phải giống với rượu trái cây mà Ngụy Hòa đã chuẩn bị trong thi hội. Thứ hai, hai tên gia nhân dẫn đường trông có vẻ không có vấn đề gì, chắc chắn cũng cần phải mua chuộc từ trước."