Chương 14: Ỷ đông hϊếp yếu?

Ô Minh cùng những người khác: "..."

Ỷ đông hϊếp yếu? Ngươi hoàn toàn đang tự vả vào mặt mình đấy.

Nói câu không khách khí, tùy tiện tìm một người trong chúng ta, học thức đều có thể đè ngươi ra mà đánh.

Tào thế tử xua tay nói: "Thôi được rồi, bản thế tử không so đo với các ngươi nữa, vừa vặn ta và Thẩm Dục cũng đã nói chuyện xong, các ngươi dẫn hắn về đi!" Mau lên, mau dẫn hắn đi, không thể để hắn xen vào giữa ta và Tân Lạc.

"Đừng!" Thẩm Dục và Nhan Sở Âm đồng thanh nói, "Ta/Hắn muốn ở lại."

Ô Minh cùng những người khác: "..."

Tào thế tử: "..."

Tào thế tử: Kẻ đến sau thay người đến trước, phải không?

---

Thẩm Dục cuối cùng vẫn được giữ lại Tứ Nghi viện.

Tân Lạc Hầu nói, Thẩm Dục trước đó đã cùng Tào thế tử đàm luận học vấn, bây giờ đến lượt y. y muốn được kiến thức phong thái của người đứng đầu Thái Học tứ công tử. Bất kể mọi người nghe xong lời này trong lòng tin hay không, ít nhất ngoài mặt đều tỏ vẻ tin tưởng, tin rằng Tân Lạc Hầu giữ Thẩm Dục lại không có ý gì khác, thật sự là vì muốn đàm luận học vấn.

Thân phận của Nhan Sở Âm bày ra đó.

Y là đích trưởng tử của Trưởng công chúa và Bình Quốc Công, là Tân Lạc Hầu do Hoàng đế đích thân sắc phong, thân phận như vậy ở đây ai cũng không dám đắc tội! Nếu y đang làm nhục Thẩm Dục mà bị Ô Minh cùng các thư sinh khác bắt gặp, những thư sinh này có thể sẽ vì nghĩa khí và nhiệt huyết mà đứng ra ngăn cản. Nhưng Nhan Sở Âm không làm vậy, y rất lễ phép giữ Thẩm Dục lại, bản thân Thẩm Dục cũng không phản đối, mọi người không có lập trường để nghi ngờ sự sắp xếp của Tân Lạc Hầu.

Ô Minh cùng vài người khác được mời ra ngoài.

Thi Việt đi cuối cùng, từ đầu đến cuối đều cúi đầu, dường như cố ý tránh ánh mắt của mọi người.

Chẳng lẽ là chột dạ rồi sao? Nhan Sở Âm thầm cười lạnh, tâm tính yếu đuối như vậy, còn dám tính kế người khác? Y bỗng nhiên lên tiếng gọi Thi Việt lại. Ô Minh đang đi ra ngoài nghe vậy cũng chậm bước chân, tách ra khỏi những người khác.

Nhan Sở Âm gọi là "Thi Việt", kỳ thực gọi sai, bởi vì hiện tại hắn đang ở trong thân thể của Thẩm Dục, mà Thẩm Dục ngày thường đều gọi Thi Việt bằng tự, sẽ không trực tiếp gọi tên. Nhan Sở Âm nào biết Thi Việt tự gì hiệu gì!

Thi Việt càng thêm căng thẳng. Trong nháy mắt lại toát ra không ít mồ hôi lạnh, lòng bàn tay ướt đẫm.

Thẩm Dục cũng nhìn về phía Nhan Sở Âm, nhìn vị tiểu hầu gia trời không sợ đất không sợ này xem y định làm gì. Nếu tiểu hầu gia muốn ngay tại chỗ đánh Thi Việt, hắn nhất định phải nghĩ cách ngăn cản, giúp che giấu qua chuyện.

Đừng để đến lúc đó lại truyền ra lời đồn hắn Thẩm Dục bị điên!

Vậy Nhan Sở Âm định làm gì? Y mỉm cười nhìn Thi Việt: "Thi Việt, lần trước ngươi nói với ta Tào thế tử trước kỳ tiểu khảo ở Quốc Tử Giám đã ăn cắp đề, lại dùng bạc mua chuộc ngươi, để ngươi giúp hắn viết một bản đáp án... Hôm nay ta đã hỏi giúp ngươi rồi, Tào thế tử thề sống thề chết, hắn tuyệt đối không làm chuyện này, có lẽ là người khác mạo danh hắn cố ý lừa gạt ngươi. Dù sao đi nữa, ngươi dù sao cũng đã hiểu lầm Tào thế tử... Vậy nên, ngươi hãy xin lỗi thế tử đi!"

Tên mập Tào căn bản không nhận ra "Thẩm Dục" đang nói bậy, nghe nửa câu trước liền lớn tiếng phản bác: "Hắn nói bậy, ta khi nào thì ăn cắp đề? Tiểu gia ta mỗi lần đều trực tiếp nộp giấy trắng, cần gì phải ăn cắp đề chứ!"

Thẩm Dục: "..."

Nộp giấy trắng rất vẻ vang sao? Tại sao giọng điệu của thế tử ngươi lại lộ ra vẻ kiêu ngạo?

Nhan Sở Âm mỉm cười nhìn chằm chằm Thi Việt, đáy mắt ẩn chứa sự giễu cợt. Những lời vừa rồi quả thực là y bịa ra, nhưng không chỉ Tào thế tử tin, ngay cả thư sinh chân chính như Ô Minh cũng tin, trên mặt còn lộ ra vẻ chợt hiểu ra. Thì ra là vậy, thảo nào Thẩm Dục lại có liên hệ với Tào thế tử, hóa ra là vì Thi Việt!

Đối với việc này, Thi Việt dám phủ nhận sao? Hắn không dám.

Tuy Thi Việt là người thông minh, mỗi lần tiểu khảo đại khảo, thành tích đều có thể xếp hạng đầu ở Thái Học, nhưng từ việc hắn tính kế Thẩm Dục có thể thấy, đây bất quá chỉ là một "người thông minh" có nhiều mánh khóe nhỏ mà thôi.

Nhan Sở Âm đang dùng thân phận "Thẩm Dục" nói chuyện với Thi Việt, Thi Việt sẽ nghĩ, xem ra Thẩm Dục đã đoán được là ta đang tính kế hắn, nhưng trong tay hắn không có chứng cứ xác thực, cho nên chỉ có thể dùng cách này để cảnh cáo ta. Nếu ta không nhận lỗi, nhìn bộ dáng tức giận của Tào thế tử này, e rằng không thể toàn thân toàn vẹn rời khỏi Đông Lưu Viên.