"Ta bảo Tào mập giúp ngươi điều tra kỹ lưỡng, dám giở trò ở trong vườn của hắn, đây là không coi Tào mập ra gì!" Nhan Sở Âm lại một lần nữa chế nhạo, "Chậc chậc, học tử Thái Học các ngươi ngay cả bạn bè của mình cũng tính kế."
Thẩm Dục: "..."
Không giẫm lên Thái Học chúng ta một cái, học tử Quốc Tử Giám các ngươi sẽ không nói chuyện tử tế được, phải không?
"Vốn đã cảm thấy hắn ta là người khả nghi nhất, sau đó tiểu đồng thân cận của ngươi sai người đến truyền lời, nói ta được Tào Thế tử giữ lại đàm đạo học vấn, biểu hiện của hắn ta lại càng chứng thực suy đoán của ta." Thẩm Dục thở dài, "Hắn ta tận tay động tay động chân vào chén rượu của ta, tận mắt nhìn thấy ta uống rượu mạnh, không hề nghĩ rằng kế hoạch của mình sẽ thất bại, nhưng ta lại không xuất hiện ở Hà Viện, hắn ta nhất định tò mò ta đang ở đâu."
Lúc này đột nhiên có một tiểu đồng chạy đến nói Thẩm Dục đang ở chỗ Tào Thế tử, Tào Thế tử còn định giữ Thẩm Dục lại nghỉ qua đêm. Người đó sẽ nghĩ như thế nào? Theo lẽ thường mà suy, Tào Thế tử nhất định là có ý đồ bất chính với Thẩm Dục. Cho nên, có thể đưa ra một giả thiết táo bạo, Tào Thế tử với tư cách là chủ nhân của Đông Lưu Viên, khi dạo chơi trong vườn đã nhìn thấy Thẩm Dục say rượu bất tỉnh, vì vậy hắn ta đã mang Thẩm Dục đi, muốn nhân lúc hắn say rượu bất tỉnh mà làm ra chuyện gì đó không hay!
Thẩm Dục nói: “Lúc ta tỉnh táo, Tào thế tử tất không dám làm gì ta…”
Nhan Sở Âm lập tức phản bác: “Dù ngươi bất tỉnh, Tào mập mạp cũng chẳng thừa cơ hội. Bọn ta học hành tuy kém, ngay cả tú tài cũng chẳng thi đậu nổi một ai, nhưng làm người quang minh chính đại. Hừ, hơn hẳn các ngươi.”
Thẩm Dục: “…”
Ngẩng đầu lên nhìn mái nhà, Thẩm công tử thuận theo chiều gió mà đổi lời: “Ý ta là, trong mắt những kẻ lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, nếu ta tỉnh táo, bọn họ không lo Tào thế tử bất lợi với ta, nhưng vì Thi Việt biết ta bất tỉnh, nên hắn cho rằng Tào thế tử tất sẽ thừa cơ hội. Hoặc giả mưu tính ở Hà viện bất thành khiến hắn mất đi chừng mực, hắn thiết tha mong ta bị Tào thế tử làm nhục, trong lòng mới dễ chịu đôi chút.”
Thi Việt xúi giục Ô Minh, khiến Ô Minh dẫn đầu một đám thư sinh đến tìm Tào thế tử đối chất, bề ngoài ra vẻ quan tâm Thẩm Dục, kỳ thực bất quá chỉ muốn cho nhiều người thấy bộ dạng chật vật của Thẩm Dục. Thẩm thừa tướng dù quyền thế ngập trời, cũng chẳng thể bịt miệng được mấy chục thư sinh. Khi mọi người biết Thẩm Dục, người đứng đầu Tứ công tử Thái học, lại bị Tào thế tử trăm bề nhục nhã, ban đầu họ sẽ phẫn nộ thay Thẩm Dục, nhưng rất nhanh sẽ xuất hiện một loại âm thanh: Chúng ta còn muốn tiếp tục để Thẩm Dục làm người dẫn đầu sao, nếu hắn thật sự có bản lĩnh, sao lại bị nhục nhã, nếu thật sự có khí tiết, sao còn chưa rút kiếm gϊếŧ Tào thế tử… Hủy hoại danh tiếng của một thư sinh rất dễ, mà danh tiếng lại vô cùng quan trọng.
Thi Việt thật tâm địa độc ác!
Nhan Sở Âm tức giận đập bàn: “Thi Việt phải không? Ta liền đi tìm hắn tính sổ!”
Thẩm Dục có chút cảm động, nhưng vẫn nói: “Khoan đã, hiện giờ chưa phải lúc tính sổ, chớ nên đánh rắn động cỏ.”
“Ngươi chẳng lẽ muốn bao che cho hắn, dù sao trước kia hắn là bằng hữu của ngươi.” Nhan Sở Âm lại liếc mắt nhìn Thẩm Dục, “Ta nói trước lời khó nghe, Thi Việt dám tính kế Tào mập mạp, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Thẩm Dục liền thu hồi chút cảm động kia. Thì ra tiểu hầu gia là đang tức giận thay Tào thế tử, không phải thay hắn.
Nhan Sở Âm nghiêm nghị hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, bản hầu gia và Thi Việt, một người vừa tắm rửa thân thể cho ngươi, chăm sóc thân thể ngươi chu đáo, một người vừa mới tính kế ngươi, ngươi rốt cuộc đứng về phía ai?”
“Đứng về phía ngươi.” Thẩm Dục bất giác dùng ngữ khí dỗ dành đệ đệ, mặc dù hắn không có đệ đệ.
“Vậy mới phải.” Khóe miệng tiểu hầu gia hơi nhếch lên.
“Vốn dĩ cũng nên đứng về phía ngươi. Ta và hắn tuy là bằng hữu nhiều năm, nhưng trải qua việc này, về sau sẽ chẳng còn là gì nữa. Tuy nhiên, hiện tại quả thật chưa phải lúc tính sổ. Thi Việt gia cảnh bần hàn, cùng mẫu thân nương tựa lẫn nhau, hắn tuy có chút thông minh tài trí, nhưng trong tay không có nhân mạch. Cả kế hoạch gần như hoàn mỹ, sau lưng hắn tám chín phần mười còn có người.” Thẩm Dục nói. Lại thêm một điểm, bọn họ quen biết nhiều năm, hắn tự nhận xem người cũng coi như được, Thi Việt tuy tính tình có chút nhạy cảm, nhưng đại thể vẫn là người có nguyên tắc, thật sự không hiểu nổi lý do Thi Việt phản bội.