Chương 38

Ba người đi lên trước đều ngồi ở một bên xe ngựa, Minh Dương ở trong cùng bên cạnh cửa sổ, Hình Phong ngồi ở chính giữa, Triệu Viêm thì ở ngoài cùng.

Bùi An ngồi xuống đối diện mấy người, cũng không nhích hẳn vào bên trong đối mặt với Hình Phong, chỉ để lại cho Vân Nương một vị trí, Vân Nương ngồi xuống liền hướng về phía Triệu Viêm.

Xe ngựa có rộng rãi cỡ nào thì năm người chen chúc cùng một chỗ cũng có vẻ chật chội, vô luận là ai, hơi ngẩng đầu lên đều sẽ đυ.ng phải vài ánh mắt đối diện.

Không khí yên tĩnh lại quỷ dị.

Chỉ có Triệu Viêm là có tinh thần nhất, mắt nhìn lướt qua mấy người, cao hứng nói, “Chuyến này thật náo nhiệt”

Mọi người: “…” Lúc này rồi còn có thể cảm thấy náo nhiệt e là chỉ có một mình Triệu Viêm hắn.

Không ai đáp lời hắn, Triệu Viêm cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục tán gẫu, “Bùi huynh, Kiến Khang và Lâm An có gì khác nhau?”

Bùi An vô tâm nói, “Tự mình đi xem”

Triệu Viêm mất mặt, cũng không buông tha, nghiêng đầu lướt qua Hình Phong, tiếp theo lại hỏi Minh Dương, “A tỷ, không phải tỷ nói đã từng đến Kiến Khang sao.

Minh Dương vẫn mỉm cười trong lòng đang vui vẻ, Triệu Viêm nói không sai, một Trạng Nguyên một bảng nhãn, hai đại tài tử ngồi cùng một chỗ, đẹp mắt lại dưỡng thần, có thể không náo nhiệt sao.

Minh Dương gật đầu, “Ừ, đã từng chạy nạn qua”

Triệu Viêm coi là nàng nói đùa, “A tỷ tỷ chạy nạn khi nào?”

“Hai tuổi” Minh Dương thoải mái nói, “Sau khi bị phản tặc đuổi khỏi Ứng Thiên phủ, tới Kiến Khang, nhớ mang máng có một con sông, tiếng sóng biển làm người ta sợ hãi, bọt nước bắn lên mặt, như băng châu mùa đông giá rét thấm vào xương cốt, rất lạnh, từ đó về sau một tiếng cũng không dám khóc.”

Tiếng nói vừa dứt, bên trong xe ngựa lại một trận trầm mặc.

Vân Nương khá bất ngờ, không ngờ đằng sau vẻ ngoài lộng lẫy ấy lại có một chuyện đau khổ như vậy.

Nàng khi còn bé ký ức đã sớm mơ hồ, chỉ biết là Vương gia không phải ngay từ đầu đã ở Lâm An, sau khi Hoàng Thượng đăng cơ từ các nơi điều phối không ít gia tộc di chuyển đến Lâm An, trong đó có Vương gia.

Căn cơ của Vương gia là ở Giang Lăng, cha mẹ nàng cũng quen biết nhau ở Giang Lăng.

Vương gia tổ phụ là phó tướng dưới trướng Giang Lăng tiết độ sứ, gia tộc tổ mẫu là thư hương môn đệ, xuất thân đại nho, danh vọng cực cao, đáng tiếc dưới gối chỉ có một mình tổ mẫu lại là nữ nhi

Sau khi đăng cơ, Hoàng Thượng nhìn trúng xuất thân của tổ mẫu, lúc đến Lâm An nàng mới hai tuổi, bây giờ cũng không nhớ rõ nữa

Triệu Viêm rốt cuộc cũng kịp phản ứng, Minh Dương nói chạy nạn là khi nào.

Chuyện hồi hai tuổi Triệu Viêm đã sớm không nhớ rõ, đổi lại là người bình thường khẳng định cũng đã quên, chỉ có khắc cốt ghi tâm, thật sự sợ hãi mới có thể lưu lại một chút ấn tượng như vậy.

Triệu Viêm lập tức vỗ ngực một cái, “A tỷ đừng sợ, ngài là công chúa Nam quốc ta, thân phận tôn quý, ai dám lỗ mãng Triệu Viêm ta sẽ là người đầu tiên đứng ra xử lý. Vả lại lúc này không phải còn có Bùi đại nhân sao, nhất định sẽ không để a tỷ xảy ra chuyện gì.” Nói xong, hắn nhìn về phía Bùi An, tranh công nói, “Ngươi nói đúng không, Bùi huynh?”

Trong mắt Triệu Viêm, huynh đệ Bùi An chính là lợi hại nhất.

Bùi An sắc mặt bình tĩnh, “Bảo vệ an nguy của điện hạ là chức trách của thần”

Minh Dương nghe vậy quét mắt nhìn hắn, cười cười, “Có Bùi đại nhân ở đây, bổn cung đương nhiên yên tâm.”

Mấy người không cùng đội ngũ vào thành, đợi đến khi đội ngũ sắp đến chân núi, xe ngựa chở bọn họ chậm rãi rẽ hướng, có Triệu Viêm nói như vậy bầu không khí xấu hổ cũng không còn.

Sau khi nói chuyện với Minh Dương xong, sự chú ý của hắn lại chuyển sang Hình Phong bên cạnh, “Hình đại nhân, tuy đầu óc ngài hồ đồ nhưng quả thật khiến tôi bội phục. Sao lại không sợ chết vậy, người sống không phải là muốn một mạng sao.”

Lời này vừa nói ra, thần sắc mấy người khác trong xe ngựa đều dừng lại.

Người không biết chuyện là người vô tội.

Triệu Viêm quả nhiên là một tên ngốc, hắn không ý thức được điều đó, thấp giọng nói với Hình Phong: “Chúng ta ở đây đều là người một nhà, ta không ngại nói cho ngươi biết, bệ hạ ghét nhất chính là loại người một lòng một dạ như ngươi, ngươi lại cùng ngài ấy lấy trứng chọi đá thì chỉ có một kết cục thảm. Ngươi phải học cách mềm nắn rắn buông, chờ ngài ấy tâm tình tốt, ngươi nói cái gì ngài ấy đều sẽ đáp ứng. Như ta này, đầu óc thông minh linh hoạt, ngày thường lúc ngài ấy bận rộn ta tuyệt đối sẽ không tới tìm, mỗi lần tới đều là thừa dịp ngài ấy chơi với chim chóc, trước nói tốt vài câu, làm cho ngài ấy vui vẻ rồi mới nói chính sự, không chỉ không bị mắng, còn được ban thưởng……

Minh Dương:…

Bùi An:…

Vân Nương:…

Những lời này cũng nói ra được, đúng là hắn thật sự coi người trên xe như người nhà. Sắc mặt Hình Phong không có gì thay đổi, cung kính nói, “Đa tạ quận vương chỉ điểm”

“Chưa nói tới chỉ điểm, ta coi như là có duyên với Hình đại nhân, lần này đi đường sợ là không thuận lợi như vậy, ngươi có chuyện gì cần ta thay ngươi làm, ngươi cứ việc nói.”

Triệu Viêm hết sức chân thành, Hình Phong nhếch khóe môi, cảm kích nói, “Đa tạ quận vương, Hình mỗ cũng không lo lắng gì.”

Triệu Viêm sửng sốt, không hiểu lắm, “Ngươi có từng thích tiểu nương tử nhà nào không?”

Hắn chính là bảng nhãn năm đó chỉ đứng sau Bùi huynh, tài hoa dung nhan cũng không kém, khẳng định có tiểu nương tử thích, “Ngươi yên tâm, nếu ngươi có người trong lòng, ta lập tức sai người đi đưa phong thư, thay ngươi hỏi tiểu nương tử kia một chút, nàng nếu nguyện ý cùng ngươi đồng cam cộng khổ, có thể đi tìm ngươi…”

Hình Phong biến sắc.

Vân Nương trong lòng căng thẳng, hận hắn có thể câm miệng lại được không.

Triệu Viêm cũng nhận ra sắc mặt Hình Phong không đúng, còn chưa hiểu mình nói sai chỗ nào, Bùi An đối diện đột nhiên mở miệng nói, “Nếu quận vương tốt bụng như vậy, chuyến này làm phiền quận vương đưa điện hạ đến bắc quốc.”

Triệu Viêm sửng sốt, vội lắc đầu, “Vậy không được, phụ vương nhất định sẽ đánh chết ta”

Minh Dương thật sự không nhịn được, “Xì” một tiếng bật cười, tốt bụng nhắc nhở hắn một câu, “Viêm đệ, ngươi muốn sống lâu thì tỷ tỷ khuyên ngươi một câu, đừng nói nữa.”

Triệu Viêm không hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ.

Nhưng thấy sắc mặt mấy người đều không đúng, cũng không dám nói tiếp, nhưng muốn hắn im lặng thì hắn không làm được, yên tĩnh một hồi, mục tiêu nhắm tới là Vân Nương phía đối diện: “ Tẩu tử, tỷ đã từng đến Kiến Khang chưa?”

Bùi An chậm rãi quay đầu.

Minh Dương:… Thật đúng là nhàn rỗi không ngậm miệng tìm đường chết

Vân Nương lắc đầu, “Chưa từng”

Triệu Viêm có thể biết công tử nào ở Lâm An lên hoa lâu mấy lần, uống mấy vò rượu, nhưng bảo hắn nhớ trong phòng thế gia nào có tiểu nương tử nào, hắn lại không nhớ được.

Nghe được tin đồn giữa Bùi An cùng tiểu nương tử Vương gia truyền ra, hắn mới đi hỏi thăm thì được biết là tam nương tử Vương gia cha mẹ song vong, dung nhan Đệ Nhất Lâm An, những thứ khác thì không biết

Vậy nên chuyện Vân Nương bị nhốt ở trong viện năm năm hắn cũng không biết, lúc này một lòng thầm nghĩ lôi kéo làm quen tìm người nói chuyện, liền nói: “Tẩu tử đã từng đi qua Tây Hồ Lâm An chưa? Phía đông dựa vào đảo Quan Điểu, có một chiếc thuyền mũi nhọn cao bốn tầng, dài chừng năm mươi trượng, rộng hơn hai mươi trượng, trên mũi thuyền một con chim lớn màu sắc rực rỡ, cánh mở ra chiếm một nửa mũi thuyền, sương mù dày đặc từ xa nhìn lại giống như đại bàng từ trong mây bay tới, sống động như thật, con chim kia lúc trước là ta đưa ra chủ ý, tỷ đã từng thấy qua chưa, có cảm thấy uy phong không?”

Vân Nương nghe hắn nói đến mặt mày hớn hở, xin lỗi lắc đầu, “Không biết.”

“Cũng đúng, từ thành Lâm An đến đó là cả đoạn đường dài. Vậy tẩu tử hẳn là đã đi qua cầu Trường Kiều rồi nhỉ, cầu vượt suối như cầu vồng, hai bên bờ núi xanh giằng co, ánh trăng chiếu vào nước dưới cầu uyển chuyển như ngân hà, thích hợp nhất cho các tiểu nương tử đi dạo ngắm cảnh.”

“Chưa đi qua.” Trường Kiều, nàng có từng nghe Hình Phong nói qua, Trường Kiều Nguyệt Thuyền, nơi tốt nhất để nam nữ hẹn hò.

Nàng bị nhốt năm năm, sau khi bỏ lệnh cấm cũng không phải ngày nào cũng có thể ra ngoài, nơi muốn đi đầu tiên đương nhiên là phố xá sầm uất của Lâm An, đi qua Ngõa thị hai ba lần, gặp qua tạp hí, xem qua Bì Ảnh, thăm qua trà lâu, không hơn. Ngõa thị mới bị nàng đi dạo chưa tới một nửa, liền truyền ra lời đồn nàng và Bùi An, đến bây giờ nàng cũng không còn đi ra ngoài nữa.

Nói gì đến du hồ ngắm trăng.

Lúc trả lời, giọng nói của nàng vô thức mất đi hơi thở.

Vừa rồi Vân Nương đi lên, Hình Phong vội vàng liếc mắt một cái sau đó thu hồi ánh mắt, mí mắt hạ xuống nhìn chằm chằm trường bào trên đầu gối mình, mắt nhìn thẳng không liếc nàng lấy một cái. Lúc này rốt cuộc không nhịn được nữa, khóe mắt thăm dò qua, thấy nàng cúi thấp đầu, trong lòng không khỏi thắt lại, muốn mở miệng nhưng rốt cuộc không cách nào nói ra, chỉ có thể cắn chặt hàm răng, tay đặt ở trên đầu gối bất giác chậm rãi nắm thành quyền.

Triệu Viêm tựa hồ càng tò mò, lại hỏi, “Vậy tẩu tử đi qua những nơi nào rồi, không phải là luôn ở trong viện đấy chứ? Nam Quốc ta rộng lớn như vậy…”

“Xin hỏi tiểu quận vương đã đi qua những đâu rồi?” Bùi An cắt ngang Triệu Viêm, ngước mắt nhìn lướt qua Hình Phong đối diện, sắc mặt bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc gì, quay đầu tiếp tục hỏi Triệu Viêm, “Là đi Túy Tiên lâu uống hai vò suýt nữa bị cô nương lột quần, hay là đi Thái Hồ du thuyền rơi xuống nước, uống căng một bụng……”

“Không phải, Bùi, Bùi huynh…… ” Triệu Viêm sửng sốt, sắc mặt trong nháy mắt đỏ đến tai, “Chuyện xấu này chúng ta không nên nói ra ngoài.”

Triệu Viêm vừa nói vừa nháy mắt với Bùi An, đây đều là bí mật hai người biết, sao hắn lại có thể vạch trần bí mật của mình trước mặt nhiều người như vậy chứ.

Bùi An giả vờ không thấy, Minh Dương bên cạnh đã cười ra tiếng, “Bảo ngươi câm miệng ngươi không nghe.”

Triệu Viêm rốt cuộc cũng nhìn ra có gì đó không ổn.

Nhưng hắn thật sự không biết tẩu tử đã từng có một đoạn giao tình cùng Hình Phong. Nếu như hắn biết, bây giờ có thể phải đâm đầu vào tường mà tạ tội.

Chỉ nói là Bùi An bao che khuyết điểm, tẩu tử của huynh đệ mình, hắn cũng không nên ở trước mặt hắn, tìm nàng nói chuyện phiếm, Triệu Viêm ngoan ngoãn ngậm miệng.

Xe ngựa tiếp tục đi xuống, Triệu Viêm không mở miệng, ai cũng không lên tiếng, Vân Nương thở phào nhẹ nhõm, nàng tình nguyện xấu hổ an tĩnh như vậy chứ không muốn nghe Triệu Viêm mở miệng nữa.

Đường xuống núi không bằng phẳng, dưới bánh xe đột nhiên nghiền qua một hố đất, người ngồi trong xe lắc lư, Vân Nương ôm tay nải, thân thể không khỏi ngã về phía trước, mắt thấy người như muốn lao ra ngoài, Bùi An vươn cánh tay ôm vai nàng, thuận thế ôm nàng vào trong ngực

Hành động hết sức bình thường, mấy đôi mắt trong xe đều chuyển động theo.

Triệu Viêm: Tới đây gϊếŧ chó.

Sau khi xe ngựa ổn định, Bùi An mới thu tay về, nhìn thoáng qua bao quần áo trong lòng nàng, nghiêng đầu nhẹ giọng nói, “Đưa tay nải cho ta.”

Vân Nương do dự một chút, thay tiểu nương tử giữ đồ có thể làm mất uy phong của hắn hay không? Nhiều người như vậy, còn có công chúa điện hạ, nàng không thể để cho hắn mất mặt.

“Phu quân, tự ta cầm được.”

Lúc này một tiếng phu quân vào tai Bùi An, đột nhiên có vài phần thoải mái.

Bùi An không hỏi nàng nữa, trực tiếp lấy bao quần áo trong tay nàng, lại đưa tay trái cho nàng: “Lát nữa còn xóc nảy, nắm chắc.”

Trong xe chỉ có vài người, tựa hồ có chút phô trương.

Nhưng thấy hắn kiên trì, sắc mặt Vân Nương hơi đỏ lên, nhẹ nhàng trượt qua khuỷu tay, lại khoác lên cánh tay nhỏ của hắn, cúi đầu xuống, ngón tay khẽ đan lên tơ tằm màu mực của hắn, một đen một trắng, một nhu một cương, cực kỳ bắt mắt.

Ánh mắt Hình Phong đã sớm thu lại, nhưng không gian lại lớn như vậy không ngăn được tầm nhìn, mí mắt rõ ràng giật lên vài cái, dưới con ngươi dần dần hiện ra một vệt đỏ.

Minh Dương đột nhiên có vài phần không đành lòng, đây đều là lỗi của nàng, lúc gần đi đột nhiên muốn làm người tốt một lần, chủ động đáp lời, “Bùi đại nhân, hôm nay chúng ta ở đâu.”

“Khách điếm Vạn Phúc”

“Trước kia Bùi đại nhân làm việc ở đâu, bổn cung chưa từng thấy qua Chính Phong viện, chuyến này có thể dẫn bổn cung đi xem…”



Có Minh Dương nói chuyện bầu không khí cuối cùng cũng dịu đi một chút, xe ngựa cũng không cùng đội ngũ vào thành, chậm nửa canh giờ mới vào cửa thành.

Sau khi đi vào thì sắc trời đã tối, Kiến Khang không ở dưới chân thiên tử, ban đêm không có lệnh giới nghiêm, người có thể ra vào tới lui trong phố suốt đêm, rất náo nhiệt.

Để tránh tai mắt, Bùi An đã sớm bảo Vệ Minh đi trước, bên người chỉ dẫn theo Đồng Nghĩa.

Xe ngựa đến khách điếm, Đồng Nghĩa đi vào trước báo tên cho chưởng quỹ, chưởng quỹ kinh ngạc lập tức ra ngoài nghênh đón, nhìn thấy Bùi An cũng không gọi thẳng tên, vui vẻ nói, “Khách quan, mời vào trong.”

Vừa rồi ngồi trên xe ngựa nhiều người, Vân Nương không dám nhúc nhích, xuống xe ngựa mới dám nhìn, liếc mắt một cái liền bị phồn hoa trước mắt hấp dẫn, chậm chạp không dời mắt được.

Khách điếm kín người hết chỗ, chính là thời điểm náo nhiệt.

Minh Dương bước vào trước, theo sau là Triệu Viêm, Hình Phong, Bùi An dặn dò chưởng quỹ vài câu hầu hạ cho tốt, cùng Vân Nương đi ở phía sau cùng.

“Khách quan yên tâm, tiểu nhân chắc chắn sẽ hầu hạ chu đáo.”

Bùi An gật đầu, mang theo Vân Nương đuổi theo, vừa đi vào liền nghe được tiếng nói chuyện bên trong.

“Cái gì mà đại nghĩa chứ, theo ta thấy chính là không có dũng khí, một đích công chúa lại bị đưa đi hòa thân, thật sự là thiên đại chê cười.”

“Có thể có cách gì chứ, quả hồng mềm để lâu còn có thể cứng?”

“Cái này không phải là bình thường sao, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Chỉ cần Triệu gia hắn có thể ngồi vững giang sơn, người chịu khổ chính là dân chúng chúng ta…”