Chương 32

Ánh mắt nàng trong veo, tràn đầy đồng tình cùng thương hại.

Bùi An nhìn ánh mắt nàng như vậy, không khó đoán ra trong lòng nàng đang suy nghĩ gì. Hắn hơi kinh ngạc, rốt cuộc mình có điểm nào khiến nàng có cảm giác thê lương như thế.

Nếu nàng muốn ở lại, hắn có thể bảo tất cả mọi người cút ra ngoài ngay lập tức nhường chỗ cho nàng, hắn sợ tâm tình nàng không tốt nên đổi sang một nơi mà có thể nàng sẽ thích.

Bị nàng nhìn, hai người bọn họ thật đúng là có vài phần giống như chó nhà có tang.

Bùi An bất đắc dĩ, “Yên tâm, phu quân nàng không thảm như nàng nghĩ đâu, sau này nàng muốn đi đâu, không ai dám ngăn cản, cũng không ai có thể ngăn cản, ngày mai phủ đệ lên ba chữ ‘Chính Phong Viện’, ta sẽ cho người lấy xuống, thay bằng ‘Nghĩa trang’, trước kia không nói, giờ nàng đã gả cho ta, ai còn dám khi dễ nàng, chọc nàng khóc, bổn quan một cái đầu cũng không tha.”

Vân Nương: “……”

Bùi An vừa nói, vừa để ý mấy cửa hàng ven đường bên ngoài xe ngựa. Đôi mắt sáng quắc bị ánh mặt trời thiêu đốt đến không mở ra được, nói không để ý, nhưng mỗi một chữ lại đều rõ ràng rơi vào lỗ tai Vân Nương, trong lòng như sóng động, nhẹ nhàng run lên, lại chậm rãi chảy xuôi ra một cảm giác ấm áp.

Nàng cùng Hình Phong quen biết mười sáu năm, cả hai đều ngầm hiểu quan hệ của mình với đối phương, thỉnh thoảng cũng sẽ nói một hai câu lời ngon tiếng ngọt.

Ví dụ nàng từng nói với Hình Phong, “Ta muốn gặp huynh.”

Hình Phong từng nói với nàng, “Muội thế nào cũng đẹp.”

Nhưng nàng chưa bao giờ nghe những lời thiên vị cuồng vọng phô trương như vậy, còn rất lọt tai.

Khóe miệng bất giác theo dòng nước ấm từ đáy lòng chậm rãi giơ lên, Vân Nương mím môi thẹn thùng, len lén nhìn người trước mặt.

Phô trương một chút cũng không có gì không tốt……

“Dừng.” Bùi An dừng xe ngựa trước một cửa hàng bán quạt, gọi Đồng Nghĩa, “Bảo ông chủ mang những thứ tốt nhất trong cửa hàng ra đây, ta chọn…”

Vân Nương còn không hiểu hắn có ý gì, một lát sau, chỉ thấy ông chủ cầm theo mấy cái quạt giơ lên trước cửa sổ xe, cung kính nói, “Hôm nay được lọt vào mắt xanh của Bùi đại nhân là may mắn của tiểu nhân, Bùi đại nhân có vừa mắt không? Lấy hết đi, tiểu nhân kính đại nhân.”

Bùi An không trả lời, nhìn một hồi, lấy trong tay y ra một cây quạt nhỏ thêu hoa văn Tố La, ngẩng đầu ý bảo Đồng Nghĩa trả tiền, sau đó cầm quạt đưa cho Vân Nương, “Thích không?”

Tiếp theo lại là một cửa hàng bán bánh hoa quế, vẫn như vậy, ông chủ đưa đồ đến trước cửa sổ xe để cho hắn chọn, chọn xong lại đưa cho Vân Nương.

Sau khi dừng xe năm sáu lần như thế, Vân Nương nhìn ra bọn họ không phải đang lên đường, là đang ngồi xe ngựa đi dạo phố, sợ mình tiếp tục làm bộ như vậy sau này sẽ bị phản nghịch, nàng kịp thời đề nghị, “Lang quân, chúng ta xuống dưới đi dạo đi.”

“Mặt trời chói chang, nàng da mịn thịt mềm phơi nắng khiến người ta đau lòng.” Bùi An nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của nàng, bình thản, “Sợ cái gì, ta là thổ phỉ, vậy nàng chính là nương tử của thổ phỉ, hai ta đã trói cùng một chỗ, ai cũng chạy không thoát.”

Không thể chỉ để nàng bị mắng, cũng phải hưởng thụ một chút, thân là phu nhân tam phẩm, nàng nên có đãi ngộ.

Vân Nương:…

Xe ngựa càn quét cả một đường, lúc đến trà lâu, trong xe đã chất đầy đồ, từ những món trang sức nhỏ đến những con diều to bằng nửa người, kể cả những chiếc đèn l*иg lăn khiến nàng nán lại đêm đó, tất cả đều mua đủ loại đủ kiểu, mỗi thứ vài cái. Vệ Minh làm việc trở về, đuổi theo đến trước cửa trà lâu, xoay người xuống ngựa, tiến lên phục mệnh, “Chủ tử.”

Nửa ngày không nghe được đáp lại, Vệ Minh ngẩng đầu, chủ tử cao quý của hắn đang gian nan đẩy diều che trước mặt ra, cố gắng thò đầu khỏi đống đồ, thần sắc giống như thấy quỷ.

Bùi An cũng không nghĩ những thứ này có thể chiếm diện tích như thế, hắn nhảy xuống xe ngựa, chỉnh trang áo bào, sắc mặt bình tĩnh phân phó, “Đồ đạc đều mang lên cho phu nhân.”



Trà lâu Đồng Nghĩa tìm đúng là náo nhiệt nhất Kiến Khang, sát đường một mặt là trà lâu, phía sau là khách điếm rộng lớn, đình đài lầu các mọi thứ đều có.

Tất cả đồ đạc đều được chuyển lên, đặt ở trong phòng chất thành đống như một ngọn đồi nhỏ.

Vệ Minh cầm hai chiếc đèn l*иg cuối cùng lên, không đi nữa, chờ báo cáo tình huống, Bùi An rửa tay xong mới quay đầu nhìn về phía hắn, “Thế nào?”

Ánh mắt Vệ Minh nhìn lướt qua Vân Nương, không biết có nên nói trước mặt nàng hay không.

“Nói đi.” Bùi An đưa khăn cho Vân Nương, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, hắn là loại người gì trong lòng nàng đã sớm biết.

Vệ Minh gật đầu, bắt đầu nói, “Hàn phó đường chủ nhận được tin tức, đã xuất phát đi Giang Lăng, để lại lời để cho chủ tử yên tâm, nhất định sẽ tìm được Trương Trị, bảo vệ hắn từ một sợi lông.”

Thân phận của Trương Trị lúc này không thể thấy ánh sáng, chỉ có thể lẩn trốn trong bóng tối, bệ hạ đã lâu không bắt hắn, còn để cho hắn tự mình xuất mã, đủ để thấy được bản lĩnh của người này không nhỏ. Nhưng đám người Minh Xuân Đường hầu như ai cũng mò mẫm trong hẻm tối đi tìm người, Bùi An đối với bọn họ vẫn có lòng tin.

Vệ Minh tiếp tục nói, “Lần này người đến tiếp ứng chủ tử là Chung phó đường chủ, hắn có mấy câu muốn truyền cho chủ tử.” Nói xong sắc mặt Vệ Minh lại nổi lên do dự, lần nữa nhìn về phía Vân Nương.

Trời nóng quá, Đồng Nghĩa xuống dưới bảo tiểu nhị đưa băng, Vân Nương ngồi bên cạnh Bùi An, cầm cây quạt nhỏ hắn vừa mua cho nàng, nhìn như là đang quạt cho mình, gió cũng thổi tới trên người Bùi An.

Bùi An đang mát mẻ, chê Vệ Minh lề mề, trực tiếp hỏi, “Lời gì?”

“Chung phó đường chủ nói, chỗ chủ tử lúc này nhiều người, hay là gϊếŧ trước một nhóm đi, cướp tạm bảy tám khâm phạm, cho dù Hoàng thượng không hoài nghi, bọn họ cũng không có người nấu ăn. Mấy hôm trước Hàn phó đường chủ chê Trình nương tử nấu cơm không ngon, bị Trình nương tử nghe được, nàng tức giận không làm nữa, trong công đường đã ba ngày không có ai nấu cơm, đồ có thể ăn sống đều đã ăn hết sạch rồi, chủ tử muốn thêm người vào thì tốt nhất là chọn người có thể nấu cơm. Nếu không tìm được vậy hắn thay chủ tử làm chủ, đồng ý cho Trình nương tử…. Làm tiểu thϊếp của chủ tử……”

Bùi An:……

Vân Nương:……

Mí mắt Bùi An giật mạnh, quay đầu nhìn Vân Nương, “Mệt không?”

Vân Nương cầm quạt cứng đờ ở đó.

Cũng không đợi nàng lấy lại tinh thần, Bùi An lập tức đứng dậy, bỏ lại một câu, “Nàng nghỉ trước đi.”

Nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Hai người đi ra phòng ngoài, Bùi An mới lạnh lùng quét mắt về phía Vệ Minh, Vệ Minh đúng là oan uổng, gục đầu xuống không dám lên tiếng, là Chung Thanh nói, hắn chỉ thuật lại thôi mà.

Bùi An ra khỏi phòng, đi tới hành lang bên ngoài, quay đầu lại nhân tiện nói, “Cả Minh Xuân Đường chỉ có một mình Trình nương tử có thể nấu cơm thôi à? Chung Thanh là một đám đại lão gia. Không có tay chân, còn có thể bị chết đói sao?”

Vệ Minh rũ mắt nghe, đáp, “Vâng.”

Bùi An dàn xếp một chút, mới nói, “Ngày mai ta sẽ kéo khâm phạm dạo phố, ngươi sắp xếp người cầm trứng gà ném vào người Phạm Huyền. Mấy năm trước Kiến Khang lũ lụt, Phạm Huyền tự tiến cử mình đến kháng lũ, từng cởi giày tự mình kháng với dân chúng. Chiến đấu ở một tuyến được không ít dân tâm, thấy tình cảnh này dân chúng tất sẽ phẫn nộ, lúc đó là cơ hội tốt nhất để đối phương xuống tay, cũng là cơ hội của chúng ta.

Giữ nguyên kế hoạch ban đầu, Chung Thanh đúng giờ dẫn người vào thành, lấy loạn trị loạn, cướp toàn bộ Chu gia trước mặt mọi người, còn lại lão thất phu Phạm Huyền cùng công tử Lý gia không cần hắn lo.”

Vệ Minh sửng sốt, không hiểu lắm, “Chủ tử cảm thấy Tiêu Hầu gia sẽ đến?”

“Ta mặc kệ hắn có đến hay không, kết quả là hắn là được. “Bùi An tiếp tục nói,” Ngày mai một khi đối phương hiện thân, ngươi bắt một người sống, mặc kệ dùng biện pháp gì, chỉ cần…… Để hắn tới Lâm An, khai ra Tiêu Hạc là được.”

Hắn vừa đi, Tiêu Hầu gia nhất định sẽ nghĩ mọi cách, một lần nữa giành sự tin tưởng của Hoàng Thượng.

Chu gia là người của phái Tiêu Hạc, mới ra khỏi Lâm An đã bị cướp đi, cho dù không có nhân chứng, với tính tình đa nghi của Hoàng thượng cũng sẽ hoài nghi đến Tiêu Hạc hắn.

Lần này người tới là Tiêu Hạc, hắn cũng không oan uổng, nếu không, để cho hắn đeo tiếng xấu trên lưng, luống cuống tay chân, hoàn toàn rối loạn thì càng tốt.

Vệ Minh lúc này hiểu rõ.

“Còn nữa, thông báo đi, sau này phàm là hàng Tri Châu phủ vào đều không được hộ tống, truyền tin tức này cho mấy đám thổ phỉ, nói mấy năm nay dù sao cũng phải cho bọn họ chút ngon ngọt.”

Chuyện vừa rồi xảy ra ở Chính Phong viện, Vệ Minh còn không biết, nghi hoặc có phải vị đại nhân tri châu này đầu óc có vấn đề không, người vất vả lắm mới đưa hắn lên Chính Phong viện, không chỉ không giữ người lại, còn đắc tội người ta. Lực lượng Nam Quốc yếu kém, quan binh khan hiếm, nhất là thổ phỉ, tri châu phủ này sợ là không có quả ngọt rồi.

Vệ Minh lĩnh mệnh xong, lại chạy một chuyến.

Bùi An thấy Vân Nương đã dàn xếp ổn thỏa, cũng không trở về phòng, tiện đường đi giám ngục phòng.

Vương Kinh cũng không ngờ, mình mang theo nhược điểm của Bùi An đến uy hϊếp hắn, muốn mượn chuyện này mang tiểu thư đi, cuối cùng lại thay hắn bán mạng.

Hắn đường đường là phó tướng, ở trên chiến trường quát tháo phong vân, gϊếŧ địch vô số kể, lại bị giáng chức canh cửa ngục, gặp người đến, Vương Kinh không vui, “Cô gia, ngươi nói cho chuẩn, khi nào giao người cho ta.”

Bùi An không đáp, hỏi ngược lại, “Không phải gặp người quen cũ sao.”

Không nhắc tới cái này còn tốt, vừa nhắc tới Vương Kinh liền nổi giận, “Ta nhổ vào, lão thất phu kia, không hổ có thể đi cùng lão già Tần, lão tử đi xuống còn chưa mở miệng, hắn vừa nhìn thấy ta đã mắng đến chó cũng phải ói máu, còn chất vấn ta sao còn sống.”

Tại sao hắn còn sống?

Hắn từ trong đống xác người bò ra, chính là Vương tướng quân vào giờ phút cuối cùng phát ra tử lệnh, điều hai nghìn hộ dân dưới trướng hắn, đổi tính mạng của mình lấy hơn hai nghìn người.

Qua nhiều năm như vậy, đấy vẫn là tâm bệnh của tất cả mọi người, cũng là đau đớn của Vương Kinh.

Khi lão già kia chất vấn hắn, “Làm phó tướng, tại sao tướng quân của mình chết, ngươi lại không chết?” Lúc đó, hắn suýt nữa đâm đầu chết ở trước mặt hắn.

Bùi An có thể tưởng tượng ra hình ảnh, không nhịn được, mím môi cười.

Vương Kinh thấy vậy khóe miệng co quắp, “Ngươi cũng chê cười ta đúng không, được, lão tử không hầu hạ ngươi nữa, giờ ta đi cướp tiểu thư, đưa nàng cao chạy xa bay, Nam quốc sớm muộn gì cũng loạn, nơi đầu tiên chính là Kiến Khang, rồi đến Lâm An, chờ hoàng đế ngồi thuyền chạy tới hải vực, lão tử sẽ gϊếŧ tới Lâm An, cắt hết lưỡi mấy tên nho sĩ thối mồm này, ném xuống biển cho cá ăn……”

Bùi An nhìn ra được hắn thật sự bị đâm vào chỗ đau, không tiếp tục đùa giỡn nữa, nghiêm mặt nói, “Mấy ngày nay theo dõi Lâm An, khó tránh khỏi có người nhận ra ngươi, ngươi không nên lộ diện, đợi sau khi trời tối ra ngoài thành chờ, về phần Phạm Huyền kia, ngày mai ta thay ngươi trút giận trước là được.”