Mưa rơi trên đất phát ra tiếng “tí tách”, rèm vải trong tay Bùi An không rơi xuống, đứng ở trước rèm doanh trướng chờ nàng tới.
Vương Vân biết lúc này mình chật vật cỡ nào, dọc theo đường đi bị nước mưa xối lên mặt, trang điểm đã sớm không còn, một thân xiêm y cũng ướt đẫm.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
So với lần trước gặp nhau ở tháp miếu, ít nhiều có chút không được tự nhiên.
Vương Vân vuốt nước mưa trên mặt, vùi đầu đi về phía trước, giày thêu ngấm nước theo bước chân vang lên từng tiếng. Đến trước mặt Bùi An cũng không ngẩng đầu, khom người từ bên cạnh hắn chui vào trong.
Bùi An theo sau, hạ rèm xuống.
Lâm Nhượng vừa rồi cũng đi theo ra xem náo nhiệt, còn muốn đi vào nữa, bị tấm rèm rơi xuống đập vào mặt, hắn cứng đờ, lui ra ngoài, quay đầu lại hỏi Vệ Minh đang dắt ngựa dưới mưa, “Vị vừa rồi là Vương gia tam nương tử, vị hôn thê của Bùi đại nhân?”
Vệ Minh cũng không quay đầu lại, “Nếu không thì ai.”
Lâm An mấy ngày nay lưu truyền ra lời đồn, Lâm Nhượng tự nhiên cũng nghe qua, hôm nay tận mắt chứng kiến, bình một câu, “Quả nhiên tình thâm ý trọng.” Phục Bùi An mạng thật lớn.
Nếu lúc trời tối qua sông, bây giờ người hẳn là đang ở dưới lòng sông.
Con đê mở cửa không thể so với tập kích trên đất liền, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có, tất cả mọi người phải chôn ở trong sông, vừa nhìn liền biết lại là một nhóm khác muốn đưa cả Bùi An và Tần các lão vào chỗ chết.
Sau khi Vương Vân đi vào, đi hai bước rồi không nhúc nhích nữa, chờ Bùi An phía sau tiến lên.
Đêm mưa đèn đuốc thưa thớt, Bùi An cố ý sai người đốt đống lửa trong doanh trướng, vừa vặn phát huy công dụng, hắn dẫn nàng đến bên đống lửa.
Bên cạnh đống lửa cũng không có ghế ngồi, chỉ có hai tảng đá, một tảng đệm bồ đoàn, một tảng đệm cỏ khô, trên người nàng còn đang chảy nước, ngồi đâu cũng sẽ làm ướt.
Bùi An đi đến hành lý bên giường lấy một cái khăn vải, thấy nàng còn đứng ở đó, tựa hồ đoán ra suy nghĩ của nàng, rút bồ đoàn trên tảng đá bên mình ra, thấp giọng nói, “Ngồi đi.”
Cũng giống như lần đầu tiên gặp mặt, thanh âm trầm thấp.
Vương Vân gật đầu ngồi xuống.
Bùi An đưa khăn vải trong tay cho nàng, Vương Vân nhận lấy, vẫn không ngẩng đầu, dịu dàng nói một câu, “Cám ơn.”
Cả một đoạn đường đi dưới mưa, lúc chạy không cảm thấy, bây giờ dừng lại, thân thể có chút phát lạnh, đôi chân bị thấm ướt bất giác xê dịch về chỗ ấm áp.
Động tác cẩn thận từng li từng tí, nàng cụp mắt, giống như kiều hoa sau cơn mưa mới sáng, người ta thấy mà thương, lại càng thêm kiều diễm.
Bùi An bới cỏ khô trên tảng đá đối diện ném vào trong đống lửa, sau khi ngồi xuống lại thêm mấy cây củi vào bên trong, đợi nước mưa dính trên mặt nàng khô rồi mới mở miệng hỏi, “Sao nàng lại tới đây?”
Quần áo ướt quấn quanh người bị lửa hong toát ra hơi nóng hôi hổi, Vương Vân vốn không rõ vừa rồi thủ hạ của hắn có truyền lại lời của nàng không, nghe hắn hỏi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ta vô tình nghe được tin, nói hôm nay đê sông sẽ mở cửa.”
Vương Vân nói đến khẩn trương, lại không thấy cặp mắt đen kịt đối diện kia nhấc lên nửa điểm gợn sóng, ngược lại là ánh mắt buông xuống, bình thản đáp một tiếng “Ừ.”
Hiển nhiên câu “Sao nàng lại tới đây?” Không chỉ hỏi vậy.
Tối nay khi nghe được tin nàng chỉ lo sốt ruột đến báo tin, nhất thời không suy nghĩ chu toàn, cho đến khi vừa rồi đứng ở bên ngoài chờ người thông báo một tiếng, nàng mới nhận ra một vấn đề.
Hai người chẳng qua chỉ là người xa lạ bị lời đồn trói vào nhau, cũng không có nửa điểm giao tình, cho dù hắn thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không đến mức để cho một cô nương như nàng nửa đêm đội mưa to, một mình chạy hơn trăm dặm đuổi tới nơi này.
Đổi lại là người bình thường, hôn sự không còn thì thôi, quan trọng là không để ảnh hưởng đến danh tiết của mình.
Nhưng nàng thì khác.
Ánh lửa chiếu vào mặt nàng, trong con ngươi chiếu ra mấy vệt đỏ ửng, Vương Vân nhéo khăn vải trong tay một cái, cũng không sợ ăn ngay nói thật, “Ta, không muốn chàng xảy ra chuyện.”
Câu từ ngắn gọn, ý tứ rõ ràng.
Có lẽ là bị một câu nói rõ ràng này của nàng làm cho chấn động, Bùi An lại ngước mắt lên.
Vương Vân lại hồn nhiên, bất giác nhìn chằm chằm đống lửa trước mặt, quần áo ướt làm nàng càng thêm lạnh, không khỏi đưa tay đến gần ngọn lửa
Tư thái đoan trang bình tĩnh, không nhìn ra chật vật, lại có vài phần buồn bã.
Vương gia thế nào hắn đại khái cũng biết, nàng là nữ nhi võ tướng, đường tình gian nan, nếu mình thật sự chết, không có cửa hôn sự này, bằng thế đạo hiện giờ, lại thêm sự tàn nhẫn của Vương lão phu nhân đối với người một nhà, tương lai của nàng nhất định sẽ không tốt.
Ai cũng có quyền mưu cầu tương lai cho mình, có thể đi trăm dặm đường này, dĩ nhiên không dễ, nếu nàng đã đến, Bùi An cũng không tiếc cho nàng một viên định tâm hoàn, “Ta tự có chừng mực.”
Vương Vân không giỏi ăn nói, vừa mới nói ra câu nói kia thì không cảm thấy có gì, bây giờ từ từ ngẫm lại mới cảm thấy gợn sóng trong đó, nàng đang xấu hổ, nghe vậy vội vàng gật đầu, “Ừ, không có việc gì là tốt rồi.”
Bùi An không đáp lại.
Không khí yên tĩnh, càng lúc càng xấu hổ.
Vương Vân cũng không biết nên nói gì, mưa bên ngoài không ngừng, dù sao một thân này cũng hong không khô, không bằng sớm trở về, biết đâu may mắn, nói không chừng người trong phủ sẽ không phát hiện.
Nhưng cứ như vậy dầm mưa trở về cũng không phải cách, lúc đến nước mưa vỗ vỗ thẳng vào mặt nàng, lúc này mắt nàng còn hơi đau, muốn đứng dậy mượn Bùi An chiếc nón để nói lời từ biệt.
Người chưa kịp đứng lên, trong trướng đột nhiên vang lên một tiếng hô đau thấu tâm can, “Ai da!”
Vương Vân sửng sốt.
Nàng cũng không biết chuyến này Bùi An qua sông có mục đích gì, có những người nào đồng hành, nhưng nghe tiếng thì là một lão già, vả lại rất bi thương.
Vương Vân nhìn Bùi An, thần sắc đối phương tựa hồ đã sớm thấy thành quen, quay đầu gảy đống củi, nửa khuôn mặt nghiêng qua, lại bị lửa chiếu đỏ rực.
Ánh sáng chiếu ra một vẻ yêu diễm.
Da như tuyết, mặt như ngọc.
Vương Vân đột nhiên nhớ tới đoạn giai thoại theo như lời Thanh Ngọc kia, đầu đường mấy ngày hương hoa chưa tan.
Cũng đúng, quả thật đẹp mắt.
Vương Vân bối rối gạt tầm mắt sang một bên, lại muốn đứng dậy.
Thanh âm của lão già sát vách lại không ngừng, tiếp tục nói, “Tặc tử hung ác, gian thần hại người, lòng người dễ đổi, các ngươi thụ tử đương đạo, ta ở Nam quốc đến giờ này dĩ nhiên có thể nhìn thấy kết cục. Từ xưa dính vào hai chữ “Gian tham” đều không có kết cục tốt, Bùi quốc công cả đời chiến công, làm người quang minh lỗi lạc. Lúc còn sống từng cực hận kẻ phản bội, hôm nay nếu ở trên trời biết được mình lưu lại nhân gian một loạn thần tặc tử, không biết hồn phách có thể siêu thoát hay không, hay ban đêm có về báo mộng, truyền tai dạy dỗ, khiến tên khốn này có thể tích một phần công đức, không được giúp người làm điều ác, bớt làm gian làm bậy.”
Người đang mắng chửi chính là Tần Du, Tần Các lão.
Năm đó lúc Bùi hoàng hậu còn sống, Bùi gia có thể nói là danh tiếng mười phần, được Hoàng thượng ban thưởng làm Quốc công phủ, càng miễn bàn các loại ban thưởng, Bùi An làm thế tử Bùi gia, thường xuyên theo mẫu tiến cung, đầu óc đặc biệt thông minh, bảy tuổi đã có thể ngâm thơ viết lời, làm đề biện luận, lúc ấy còn được thái phó Tần các lão khen một câu: “Nhân tài đáng bồi dưỡng.”
Hắn làm sao cũng không ngờ tới tương lai có một ngày sẽ ngã vào trong tay ‘nhân tài’.
Bi phẫn đan xen, mắng càng hăng hái, thanh âm cũng vang dội, không chỉ là trong doanh trướng nghe được, ngoài doanh trướng cũng nghe rõ ràng.
Đi một đoạn đường này, lỗ tai Lâm Nhường đã chai rồi.
Mắng Bùi An không sao, nhưng hắn nghe phiền lòng, ngay cả trên đường bị ám sát cũng chưa từng phiền não như vậy, nhịn không được rống lên một tiếng, “Tần các lão già rồi, vẫn là yên tĩnh một chút đi.”
Ai biết vừa nói xong, giống như chọc phải tổ ong vò vẽ.
“Không thể đẽo gỗ mục, không thể xây tường phân! Ngươi chỉ biết thông đồng với người khác, ác giả ác báo! Một đám đạo tặc cùng quan viên! Không luận phải trái, không phân biệt trắng đen, hèn hạ vô liêm sỉ…”
Lâm Nhường hoàn toàn phát điên, “Ôi, tên nho sĩ thối tha đáng gϊếŧ ngàn kiếm này…” Cuối cùng hắn cũng biết tại sao bệ hạ và Bùi An nhất định phải trừng phạt lão ta.
Đố ai chịu nổi.
Lâm Nhượng vừa gia nhập, trong doanh trướng đối diện đã lật trời.
Bùi An vẫn giữ nguyên bình tĩnh, qua một hồi nhận ra có gì đó, quay đầu, liền thấy đối diện là một khuôn mặt thần sắc kinh ngạc, ánh mắt trừng tròn.
Tiếng tăm “gian thần” của hắn đã sớm vang danh từ lâu, cũng không phải hôm nay mới có.
Thấy nàng như thế, Bùi An nghĩ tới ngày đó ở tháp miếu nàng tựa hồ cũng không có hỏi qua hoàn cảnh của mình, cũng không biết nàng có ngầm đi hỏi thăm hay không, đang định hỏi nàng một tiếng, “Hối hận rồi sao?”
Vương Vân mở miệng trước, trong mắt kinh ngạc, mang theo chút hâm mộ, thì thào nói, “Tài ăn nói thật tốt.”
Biết mình ăn nói vụng về, Vương Vân đặc biệt bội phục người biết mắng người..
Ngày xưa cảm thấy nếu Thanh Ngọc và Liên Dĩnh là nam tử, bằng một cái miệng nhất định có thể khẩu chiến quần hùng, không ngờ,
thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân*, hôm nay quả nhiên gặp được người khiến nàng mở mang tầm mắt.
*thế giới vô cùng vô tận, trên thế giới này còn có thế giới khác, núi cao còn có núi cao hơn.Mắng người cũng không bị vấp hay lặp lại.
Bùi An nhìn ánh mắt của nàng, vài phần nghi hoặc, làm như không hiểu rõ ý tứ lời kia của nàng, còn muốn tìm hiểu, bên ngoài Đồng Nghĩa vén rèm vải lên, vẻ mặt kinh hoảng, “Thế tử gia, nước sông dâng lên rồi.”