Chương 37: Tào Mộc cứu tôi!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lương Phong lấy tai nghe ra, cùng lúc ông ta đeo tai nghe lên, giọng nói mang đến đau đớn của Tào Mộc rõ ràng đã nhỏ đi, nhưng cũng không phải hoàn toàn biến mất, âm thanh của Tào Mộc cũng không kéo dài liên tục, cho nên ông ta không có cách nào phán đoán được, nguyên nhân khiến đau đớn đang dịu đi, là do tai nghe, hay là vì âm thanh Tào Mộc phát ra mang tới thương tổn đã nhỏ đi.

Nhưng hiện giờ, ông ta đã không còn thời gian suy xét đến vấn đề này nữa, sau khi không thể tiến hành thí nghiệm trên Dư Tiểu Giai, ông ta cấp thiết tìm được một người cá thích hợp, nhưng không phải người cá nào cũng có đủ điều kiện để tiến hành thí nghiệm cải tạo, trong cơ thể Dư Tiểu Giai có một gen đặc thù nào đó thuộc về di truyền, vậy thì, người cá thích hợp tiến hành thí nghiệm tiếp, chính là Tào Mộc.

Ông ta vốn tưởng rằng Tào Mộc sẽ có năng lực trị liệu giống như Dư Tiểu Giai, không ngờ rằng Tào Mộc lại có thể mang đến cho ông ta bất ngờ… vui vẻ đến vậy.

Thể chất gϊếŧ chóc máu lạnh này, không thể nghi ngờ gì, càng khiến ông ta hưng phấn hơn.

Ông ta xông lên boong thuyền, ném mấy cái tai nghe cho mấy tên tay chân mới vừa bò dậy, nét đau khổ trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất: “Thêm liều lượng thuốc mê, lái thuyền, kéo cậu ta theo!”

Mấy tên tay chân chịu đựng, một lần nữa giơ thuốc mê trong tay lên, chăm chú nhằm vào vị trí của Tào Mộc.

Lương Phong nhìn lướt qua người trên boong thuyền, nhận ra có hai kẻ đã nằm không dậy nổi nữa, hô hấp dường như cũng đã rất yếu, ông ta nhanh chóng quay đầu lại nhìn Thẩm Đông đang bị trói trên cây cột, nếu Thẩm Đông chết đi, vậy thì trên tay ông ta sẽ chẳng còn điều kiện gì có thể khiến Tào Mộc kiêng dè nữa.

Sắc mặt Thẩm Đông rất tệ, nhưng trông có vẻ như không bị thương nặng, chỉ là thở dốc rất chật vật, đau đớn của xương sườn bị đập gãy cùng với tiếng gào thét của Tào Mộc như thể muốn xoắn nát cơ thể hắn, khiến hắn mãi lâu vẫn không thể điều chỉnh lại nhịp thở.

Thật ra, mới vừa rồi, Tào Mộc không hề kiêng dè chút nào.

Lương Phong chỉ bằng điểm này đã đoán ra được Tào Mộc cũng không biết năng lực của mình, ông ta cầm máy phóng đại âm thanh trên thuyền, nói ra ngoài khơi: “Tào Mộc, cậu muốn gϊếŧ chết Thẩm Đông sao?”

Cùng lúc đó, ông ta phất tay lên, từ trong mấy khẩu súng, một lần nữa lại bắn ra quả cầu nhỏ kia, sau khi vỡ vụn, thuốc mê một lần nữa lại rắc xuống mặt biển.

Tào Mộc không nói gì, cậu hình như chẳng hề nghe thấy tiếng Lương Phong nói, trong đầu cậu rối loạn như tơ vò, chỉ có phẫn nộ.

Thẩm Đông ngay trước mắt cậu, chịu đựng đau đớn trên con thuyền kia, chính mình lại bị một tấm lưới rách nhốt lại đây, chẳng biết phải làm gì!

Lúc cậu nhận ra thuyền đột nhiên chạy đi, lưới đánh cá bắt đầu di chuyển, mà chính mình lại không thể không di chuyển theo lưới để tránh bị sợi lưới cắt phải, cơn giận của cậu đã lên tới đỉnh điểm.

Đây là cơn giận đối với điên cuồng của Lương Phong cũng như với bất lực của chính mình, cậu cảm thấy cả người mình đều bị lửa giận đốt cháy đến đau đớn.

Tôi muốn gϊếŧ ông!

Hồng Kiệt cũng cảm thấy lưới đánh cá bắt đầu bị thuyền kéo đi, cậu không thể không đạp nước, để mình rời khỏi đáy lưới.

Không biết là vì mình quá nhạy cảm hay vì nguyên nhân nào đó khác, vết thương trên bụng hình như bởi vì nước biển chấn động mà càng ngày càng đau đớn lên bội phần.

Chấn động này có gì đó đặc biệt, truyền tới từ bốn phương tám hướng, không cảm nhận được đầu nguồn của cơn chấn động, đều đều, không hề gián đoạn, trên người không có nhiều cảm giác, có hơi tê, nhưng vết thương thì không như vậy, đau đớn khôn cùng.

Nguyên nhân của chấn động này, cậu không chắc lắm, nhưng cậu chưa từng thấy Tào Mộc có trạng thái như bây giờ bao giờ… Nếu như đây là do Tào Mộc tạo nên, vậy thì hậu quả sẽ ra sao?

Hồng Kiệt giãy dụa bơi về phía trước theo hướng lưới đánh cá di chuyển, dù giờ cậu vẫn chưa nhìn ra được hiệu quả của cơn chấn động này, nhưng cậu biết Tào Mộc hiện giờ đã đủ để khiến Lương Phong điên cuồng thêm một nấc nữa rồi, một người cá chưa từng trải qua cải tạo và thí nghiệm, đã nắm giữ năng lực như vậy, nếu như có thể khống chế, biết đâu sẽ càng có “bất ngờ” to lớn hơn đang chờ đợi Lương Phong, Hồng Kiệt đã gần như có thể nhìn thấy tai họa mà Lương Phong sẽ mang tới cho người cá.

Người này nhất định phải bị tiêu diệt!

Lương Phong nhào tới một bên mạng thuyền, nhìn chằm chằm lưới đánh cá vì bị thuyền kéo mà càng ngày càng thu nhỏ lại, dài ra, chẳng mấy chốc, Tào Mộc và Hồng Kiệt giấu mình dưới nước biển sẽ bị ép lên trên mặt nước.

Mà chưa tới mấy phút sau, Lương Phong đã cảm giác được chỗ không đúng.

Không phải là bởi vì Tào Mộc vẫn chẳng hề di chuyển lên mặt nước, cũng không phải là vì Tào Mộc rõ ràng đã biết giọng nói của mình có uy lực tới mức nào, rốt cuộc cũng không lên tiếng nữa.

Mà là chấn động.

Tay Lương Phong bám lên thành thuyền, cảm nhận được chấn động ngày càng rõ rệt.

Động đất? Ông ta quay đầu lại hô một tiếng: “Thiết bị cảm biến có đo được gì bất thường không?”

Bên trong khoang thuyền có người dùng giọng rất to trả lời: “Không có gì bất thường!”

“Chú ý tới thay đổi trên mặt nước!” Lương Phong nhanh chóng ra lệnh, chấn động rõ ràng như vậy, máy móc ông ta bỏ ra số tiền lớn lại chẳng đo đạc được bất cứ bất thường nào, ngón tay bấu lấy thành thuyền vì căng thẳng và hưng phấn của ông ta đã trắng bệch đi.

Mấy tên tay chân nhanh chóng tản ra bốn phía của boong thuyền, nhìn chằm chằm xuống mặt biển.

Chấn động ngày càng trở nên dữ dội, Lương Phong không biết liệu có phải là do tác dụng tâm lý không, gió biển cũng ngày càng thổi mạnh hơn, thuyền ngày càng tròng trành với biên độ lớn hơn.

Ông ta lấy một khẩu súng bắn cá từ tay một tên thủ hạ, nhìn chằm chằm vào lưới đánh cá đã bị kéo dẹt thành hình giọt nước, ông ta hoàn toàn tự tin vào kỹ năng bắn của mình, chỉ cần Tào Mộc ló đầu ra, ông ta có thể bắn trúng vào chỗ nguy hiểm tới tính mạng.

“Lương tiên sinh!” Có người ở phía sau gọi to, trong giọng nói đã lộ ra hoảng sợ.

Lương Phong quay đầu lại, nhìn thấy một tên tay chân chỉ vào mặt biển phía bên phải boong tàu: “Sóng này không bình thường!”

“Chiếu đèn sang!” Lương Phong vọt tới bên cạnh người kia.

Ánh đèn chiếu sáng mặt biển bên phải, Lương Phong nhìn thấy bọt sóng.

Đây chắc chắn không phải sóng biển thông thường, sóng rất thấp, như thể nước bị đun sôi bắn lên, từ một mảng nhỏ kéo dài ra bốn phía, diện tích càng ngày càng lớn.

“Thả lưới! Phía dưới có gì đó!” Lương Phong hô to, ông ta không biết đây là gì, nhưng cá bình thường sẽ không tạo ra được bọt biển bất thường như vậy, cho dù phía dưới có là gì đi nữa, ông ta cũng muốn bắt lên xem.

Một tấm lưới kim loại được tung xuống mặt biển, rất nhanh đã chìm xuống nước.

Bọt biển vẫn trào lên như cũ, diện tích dần dần lan rộng ra, đã không thấy được bờ, nhưng lại vây quanh thuyền bọn họ rất có quy luật, như thể cả một vùng nước biển xung quanh thuyền đã bị đun sôi.

“Lương tiên sinh,” Giọng kẻ đang kiểm soát lưới đánh cá lạnh run, “Lưới không có gì.”

“Lưới không có gì?’ Lương Phong không tin vào tai mình, nhào tới mạch điều khiển lưới đánh cá, trên cảm biến đúng là không có thay đổi, nói một cách khác, bọn họ có thể nhìn thấy bọt biển vẫn bốc lên như cũ, nhưng phía dưới lại chẳng có gì, Lương Phong cắn răng nói một câu: “Kéo lưới lên nhìn!”

Thẩm Đông cảm thấy mình là người đầu tiên bị trói vào cột sắp bị cẩu đầu trảm hành hình, nhưng trước khi bị chặt đầu thì đã bị chấn động đến chết rồi.

Chấn động không biết bắt đầu từ lúc nào, cũng không biết đến bao giờ mới có thể kết thúc này, cũng không mãnh liệt, nhưng lại như thể lắp trong người hắn một cái cánh quạt, điên cuồng khuấy động, làm cho mọi vết thương trên người hắn đau như thể bị xé rách, hắn muốn co người lại, nhưng dây thừng cố định chặt người hắn lại đánh tan cố gắng của hắn.

Chấn động lỏng dây thừng ra thôi cũng được mà! Thẩm Đông há hốc miệng thở hổn hển, mỗi lần thở dốc, ngực hắn đều sẽ nhói lên đau đớn.

Chuyện này rút cuộc là ra sao?

Thẩm Đông cố hết sức quay đầu nhìn về phía Lương Phong, lưới đã được kéo lên, lại chẳng có thứ gì, ngay cả một cọng rong biển cũng không vớt lên được.

Mặt biển vẫn sôi trào như cũ, Thẩm Đông luôn có cảm giác, con thuyền này sớm muộn gì cũng sẽ bị lắc lư cho chìm xuống đáy biển.

Hồng Kiệt có thể đoán được tình hình trên mặt biển đang thế nào, nước biển xung quanh đã bị chấn động mà hỗn loạn hết cả, dòng nước trở nên hỗn loạn vô trật tự, khiến người ta rất khó giữ vững phương hướng.

Trên lưng, trên mặt Hồng Kiệt đều đã bị lưới đánh cá thu lại rất hẹp vạch ra vài vết thương. Tào Mộc kéo cánh tay cậu giữ tốc độ giống như thuyền bơi về phía trước, trông có vẻ đã bình tĩnh hơn trước đó rất nhiều, vẻ mặt bình tĩnh tới đáng sợ.

Một con cá màu xám đột nhiên bơi qua trước mặt từ bên trái, Hồng Kiệt chưa kịp nhìn kỹ đây là cá gì, nó đã va đầu vào lưới đánh cá, thân thể bị lưới đánh cá sắc bén cắt đứt một nửa, mà vẫn cắn vào sợi lưới liều mạng vung đuôi.

Sau khi nhìn rõ được vẻ ngoài của con cá này, Hồng Kiệt giật mình nhận ra đây là một con cá rắn viper*.

Kẻ săn mồi hung dữ trong đại dương, gần như sẽ không xuất hiện cách mặt nước biển ít hơn 300 mét.

Kết cấu răng của loài cá rắn viper rất kỳ lạ, miệng không đóng lại được, nhưng lại rất thích hợp để khóa chặt con mồi, sợi lưới đánh cá bị nó cắn vào miệng rồi sẽ không bị tuột ra, nó điên cuồng giãy dụa, tuy sợi lưới không bị cắn đứt, nhưng đã bị nó kéo thay đổi hình dạng.

Chưa đợi cho Hồng Kiệt nghĩ rõ ràng xem đây là chuyện gì, lại một con cá rắn viper đến đâm vào lưới đánh cá, thân thể bị cắt rách cũng cắn chặt sợi lưới không chịu nhả.

Ngay sau đó, đột nhiên lao ra mấy con cá chình, loại cá hung mãnh bình thường chỉ độc lai độc vãng sinh sống ở đá ngầm ven bờ, giờ lại xuất hiện thành đàn, khiến cậu cảm thấy thật bất ngờ.

Mà khiến Hồng Kiệt bất ngờ hơn nữa, chính là chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, một lượng lớn cá đã lao tới.

Những con cá ngày thường rất hiếm khi có thể thấy thành đàn, đang không ngừng va vào lưới đánh cá.

Cắn xé, giằng xéo, sợi lưới cắt lên thân cá, thậm chí cắt đứt thân cá, nhưng đám cá kia như thể đã chìm vào điên cuồng, cả bọn đều như thể chẳng có cảm giác gì mà tấn công lưới đánh cá, máu tươi hòa lẫn vào nước biển làm cho cả một vùng nước hỗn loạn.

Hồng Kiệt kinh ngạc mấy giây ngắn ngủi xong, liền nhanh chóng trấn định lại, cậu nhìn qua Tào Mộc.

Tào Mộc vẫn vững vàng bơi theo sát tốc độ thuyền, nhưng Hồng Kiệt nhận ra theo hướng tay cậu vung lên, đám cá như thể điên rồi kia cũng di chuyển theo.

Đây là… năng lực của Tào Mộc.

Triệu tập đàn cá? Hồng Kiệt che vết thương trên bụng, cậu chưa bao giờ nghe về loại năng lực này, chỉ coi như một truyền thuyết lão cá tinh từng kể.

Đây mới là người con của biển cả, Hồng Kiệt cười, trở tay nắm lấy tay Tào Mộc, đưa tay ra ra hiệu với cậu.

Cùng lúc đàn cá tụ lại càng nhiều, ngoài khơi đã có thể nhìn thấy một lượng lớn cá nhảy lên, cùng với bọt nước lộ ra màu máu nhàn nhạt.

Thẩm Đông nhìn thấy cả đống cá không biết từ đâu tới tập trung xung quanh lưới đánh cá đang vây lấy Tào Mộc, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết chắc chắn có liên quan tới chấn động trước đó, có liên quan tới Tào Mộc.

“Đây là thứ gì?” Lương Phong đứng trên sàn tàu, nhìn đám cá nhảy lên như bị điên, cầm ống nhòm qua nhìn về phía ngoài khơi mấy giây, ông ta lùi về sau một bước, lẩm bẩm một câu như tự hỏi: “Cậu ta có thể khống chế đàn cá?”

Ngay lúc câu nói này lọt vào tai Thẩm Đông, trong lòng hắn giật lên một cái, nhớ lại lúc dẫn Tào Mộc tới thủy cung, bầy cá tụ lại sau lớp kính di chuyển theo Tào Mộc.

Khống chế đàn cá?

Tào Mộc có thể khống chế đàn cá?

Có thể khống chế nhiều cá như vậy?

Lương Phong ra lệnh tăng tốc thuyền, nhìn chằm chằm mặt biển, trong lòng bắt đầu hơi hốt hoảng, ông ta không ngờ rằng Tào Mộc sẽ có năng lực như vậy, nhưng ông ta cũng không biết trên người Tào Mộc rút cuộc còn có bao nhiêu năng lực ông ta không biết nữa.

Nếu để Tào Mộc chạy thoát khỏi lưới đánh cá, ông ta không biết liệu mình còn có thể khống chế được tình thế nữa hay không.

“Chuẩn bị lưới, bổ sung thêm một lớp!” Ông ta nói to, sau đó trở tay buông lỏng dây thừng nối với máy chém trên đầu Thẩm Đông, nắm dây thừng gào xuống biển một câu, “Tào Mộc! Nếu cậu không dừng lại, tôi sẽ gϊếŧ anh ta!”

Cùng lúc kêu gọi đầu hàng, ông ta đột nhiên hạ máy chém xuống mấy tấc, gần như kề sát vào gáy Thẩm Đông.

Đệt!

Thẩm Đông có thể cảm nhận được hơi lạnh trên gáy, nhìn tình hình tay Lương Phong dùng sức, lưỡi dao này rất nặng, nếu như buông tay, có lẽ hắn sẽ chẳng có bất cứ cơ hội nào.

Hắn mất công uốn éo cổ, hi vọng có thể cách xa lưỡi dao thêm một chút, nhưng hiển nhiên chẳng thể thành công, thế nên hắn lại muốn nói xuống biển một câu cổ vũ cho Tào Mộc, như là bắn pháo vào tôi đi, đầu rơi mất một miếng to bằng cái bát, mười tám năm sau lại là hảo hán gì gì đó, mà đau đớn trên người lại khiến hắn nghẹn ứ nửa ngày vẫn chẳng thể phát ra nổi âm thanh nào.

Hơn nữa, hô nội dung như vậy lên, có hơi ngu quá.

Hắn vẫn chưa muốn chết!

Đúng, hắn không muốn chết!

Dựa vào đâu mà hắn lại muốn chết! Dựa vào đâu hắn lại có thể để người ta tùy ý lấy ra uy hϊếp Tào Mộc!

“Tào Mộc,” Thẩm Đông cắn răng chịu đựng dây thừng đang siết hắn đau đớn, dùng sức hít vào một hơi, gào lên một tiếng, dũng cảm cũng chia ra rất nhiều loại, luôn có một loại thích hợp với hắn và Tào Mộc, hắn dùng hết sức hét lên, “Cứu tôi!”

Nước biển bên người sôi trào, cá như thể điên rồi, tiếng nước bị bầy cá điên cuồng làm hỗn loạn rất ồn ào, nhưng Hồng Kiệt vẫn nghe thấy tiếng hét của Thẩm Đông, cậu không nhịn được cười, suýt nữa thì uống phải một ngụm nước mang theo mùi máu tanh.

Tay Tào Mộc đang nắm lấy cánh tay cậu siết chặt lại, hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng của Thẩm Đông, một cánh tay khác đột ngột bắt lấy lưới đánh cá tàn nhẫn kéo về phía sau, máu trào ra từ giữa khe ngón tay.

Hồng Kiệt nhìn về phía trước, ở nơi bầy cá tụ tập dầy đặc nhất, sợi lưới đã bị cắn đứt vài chỗ, bầy cá vẫn đang điên cuồng lôi kéo, lỗ hổng dần được mở rộng.

Chính là lúc này!

Hồng Kiệt bấm một cái lên tay Tào Mộc.

“Đổi súng! Nghe lệnh của tôi, chuẩn bị nổ súng!” Lương Phong nắm lấy dây thừng nói to, đã không kịp thả lưới nữa, đàn cá tụ lại ngày càng nhiều, đã vậy đều dần dần tụ lại thành một đám.

Lưới đánh cá quả thật được làm từ vật liệu đặc thù, nhưng trước đó ông ta hoàn toàn không lường được tình huống như vậy sẽ xuất hiện, cho nên sợi lưới bị cá cắn đứt cũng không phải hoàn toàn không thể, nhất là mấy loài cá ăn thịt dưới biển, răng bọn chúng đều rất sắc bén, hơn nữa đám cá này trông đều có gì đó không bình thường, ở trạng thái này, sợi lưới có bị cắn đứt cũng không lạ.

Suy nghĩ hiện giờ của ông ta đã không chỉ là làm thế nào bắt được người cá thần kỳ này nữa, mà càng phải suy xét nhiều tới, một khi con người cá ngày thoát ra được khỏi lưới đánh cá, sẽ xảy ra chuyện gì, ông ta phải làm gì để khống chế.

Chừng mười tên thủ hạ đều ném súng thuốc mê đi, đổi thành súng bắn cá và súng trường, nhắm ngay mặt biển, cùng nhau đợi lệnh của Lương Phong.

Lương Phong nhìn chỗ mặt nước sục sôi dữ dội nhất, Tào Mộc hoàn toàn không có bất kỳ đáp lại nào với đe dọa của ông ta, khiến ông ta không chắc chắn lắm, ông ta bắt đầu nghi ngờ, Thẩm Đông rút cuộc quan trọng với Tào Mộc tới mức nào, hoặc là Tào Mộc căn bản không nghe thấy lời của ông ta…

Không đợi cho ông ta nghĩ rõ được chuyện này, trong nước đột nhiên lao ra một bóng đen.

Trước lúc kịp nhìn rõ bóng đen này là thứ gì, ông ta đã ra lệnh: “Nổ súng!”

Bóng đen dùng tốc độ kinh người vọt ra khỏi mặt nước, hơn nữa độ cao của cú nhảy cũng khiến người ta kinh ngạc, Lương Phong đã không muốn nghĩ ngợi nữa, Tào Mộc ở trạng thái như vậy nếu như liều mạng với Thẩm Đông trong hiểm cảnh, bọn họ căn bản không thể nào bắt sống được.

Vậy thì gϊếŧ chết!

Hồng Kiệt không biết Tào Mộc rốt cuộc đã làm thế nào mới có thể dùng tốc độ như vậy thoát ra qua lỗ hổng lưới đánh cá rồi vọt lên mặt nước, cậu chỉ biết lúc mình bị Tào Mộc tóm lên mặt nước, thắt lưng cũng sắp bị kéo lìa ra làm đôi.

Có điều, trong phút chốc cậu nhảy lên khỏi mặt nước, thấy rõ tình hình trên thuyền, cũng nhìn rõ tay Lương Phong nắm dây thừng, chỉ cần ông ta buông tay, vậy thì Thẩm Đông sẽ chết.

Hồng Kiệt dùng hết sức lực toàn thân, ném thứ trong tay đi.

Cậu biết mình đang đánh cược, đánh cược Lương Phong liệu có thả tay hay không, nếu như Lương Phong thả tay ra, vậy thì cậu nhất định phải ra tay trước lúc buông tay mới có cơ hội, thế nhưng nếu như Lương Phong không buông tay, hoặc là buông tay chậm một chút.

Cùng lúc một tiếng súng vang lên trên mũi thuyền, Lương Phong đã thả lỏng tay ra.

________________________

*cá rắn viper:

Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư) - Chương 37: Tào Mộc cứu tôi!